04/03/2024
195

Trưa Chúa Nhật ngày 03/03, từ cửa sổ Dinh Tông Toà, Đức Thánh Cha đã cùng đọc Kinh Truyền Tin với các tín hữu hiện diện tại quảng trường thánh Phêrô. Trước khi đọc kinh, Đức Thánh Cha có một bài huấn dụ ngắn dựa trên đoạn Tin Mừng Chúa Nhật III Mùa Chay.

Vatican News

Anh chị em thân mến, chào anh chị em!

Tin Mừng hôm nay cho chúng ta thấy một khung cảnh cứng rắn: Chúa Giêsu đuổi những người buôn bán ra khỏi đền thờ (x. Ga 2,13-25). Người xua đuổi những người bán hàng, lật đổ quầy đổi tiền và cảnh cáo người ta bằng câu nói: “Đừng biến nhà Cha tôi thành nơi buôn bán” (c. 16). Chúng ta dừng lại một chút về sự tương phản giữa nhà và chợ: thật vậy, đây là hai cách khác nhau khi đặt mình trước Chúa.

Nơi đền thờ, được hiểu như một cái chợ, thì để cảm thấy an tâm với Chúa, người ta chỉ cần mua một con chiên, trả tiền và toàn thiêu nó trên lửa của bàn thờ. Mua, trả tiền, toàn thiêu và sau đó mỗi người về nhà mình. Tuy nhiên, nơi đền thờ được hiểu như một ngôi nhà, thì xảy ra ngược lại: người ta đến gặp Chúa, ở với Người và với anh chị em, để chia sẻ niềm vui nỗi buồn. Như vậy, ở chợ thì người ta chú tâm đến giá cả, ở nhà thì không tính toán; ở chợ thì tìm lợi ích riêng, ở nhà thì cho đi cách quảng đại. Chúa Giêsu hôm nay cũng cứng rắn vì Người không chấp nhận kiểu đền thờ-chợ thay thế đền thờ-nhà. Người không chấp nhận một tương quan xa cách và mang tính thương mại với Thiên Chúa, nhưng gần gũi và tin tưởng. Người không chấp nhận các quầy hàng thay thế bàn ăn gia đình, giá cả thay thế những cái ôm, và những đồng tiền thay thế những âu yếm. Tại sao Chúa Giêsu không chấp nhận điều này? Bởi vì như thế, người ta tạo nên một rào chắn giữa Thiên Chúa và con người, giữa anh em với nhau, trong khi Chúa Kitô đến để mang lại sự hiệp thông, lòng thương xót, nghĩa là tha thứ, và sự gần gũi.

Lời mời gọi hôm nay cho hành trình Mùa Chay của chúng ta là làm cho chính chúng ta và những gì xung quanh chúng ta thành nhà hơn và bớt chợ hơn. Trước hết là với Thiên Chúa bằng cách cầu nguyện nhiều, như những người con tin tưởng không mệt mỏi gõ cửa Cha mình, chứ không như những thương lái cò kèo và hoài nghi. Và sau đó là hướng đến anh chị em: Cần nhiều tình huynh đệ. Chúng ta hãy nghĩ đến sự im lặng đáng xấu hổ, cô lập, đôi khi thậm chí thù địch mà chúng ta gặp ở nhiều nơi.

Do đó, chúng ta hãy tự hỏi: trước hết, việc cầu nguyện của tôi thế nào? Đó là cái giá phải trả hay đó là khoảnh khắc tin tưởng buông mình, nơi tôi không nhìn đồng hồ? Và mối tương quan của tôi với người khác như thế nào? Tôi có biết cho đi mà không cần chờ đáp lại không? Tôi có biết đi bước đầu tiên để phá vỡ những bức tường im lặng và những trống không của khoảng cách không? Đây là những câu hỏi chúng ta phải tự đặt ra cho mình.


Đang xử lý, vui lòng đợi trong giây lát...