GIÁO XỨ MỪNG XUÂN
Hàng năm, vào dịp Tết, những người tu sĩ chúng tôi được phép về thăm gia đình, vui xuân cùng bà con giáo dân trong giáo xứ. Năm nay cũng không ngoại lệ, đến hẹn lại lên, tôi về thăm giáo xứ vào ngày 25 tết ( khá sớm so với các anh chị em tu sĩ khác). Vừa bước vào nhà thờ, câu đối tết màu đỏ treo trước gian cung thánh đập vào mắt tôi :
Tết đến, xum vầy bên Thánh Thể
Xuân về, hạnh phúc sống Tin Mừng
Đọc xong, tôi cảm thấy lòng chùng xuống. Đúng hơn, là thẹn với lòng vì “chất tu sĩ” trong tôi chưa trọn vẹn như nội dung của hai câu đối này. Nhưng lòng lại thầm vui vì, chẳng biết vô tình hay hữu ý mà cha xứ cùng ban hành giáo cho treo câu đối thay lời nhắc nhở bà con giáo dân: vui Xuân, chớ quên nhiệm vụ !
Tôi chợt nhớ hội nghị quốc tế về thường huấn linh mục, được khai mạc vào Thứ Ba ngày 6/2/2024 vừa qua, tại Vatican, với chủ đề “Khơi dậy đặc sủng của Thiên Chúa nơi anh” (2Tm 1,6). Được biết sáng kiến này do Bộ Giáo sĩ cùng Bộ Loan báo Tin Mừng với mục tiêu tăng cường sự đồng hành với các linh mục. Nhưng tôi thầm nghĩ không chỉ dành cho giới giáo sĩ, nhưng cũng cho chúng tôi, những người sống đời thánh hiến và ngay cả cho bà con giáo dân trong vai trò hiệp hành Loan báo Tin Mừng. Thật thế, chúng ta không thể cho cái mình không có, nên phần một của câu đối nói lên tư tưởng về “thần học bàn quỳ”. Cần cùng nhau quỳ trước Thánh Thể, cùng nhau hiện diện dưới chân Thày Chí Thánh Giê-su, nghe Lời Người giảng dạy và dưới sự chỉ đạo của Chúa Thánh Thần, thì chúng ta mới nhận ra cách sống và loan báo Tin Mừng cho phù hợp thời đại.
Tôi cũng mừng vì sau bài Tin Mừng, tuy bài giảng đơn thuần không dùng từ hoa mỹ, nhưng cha xứ luôn nhẹ nhàng nhắc nhở bà con sống Lời Chúa trong đời thường. Khi ra khỏi nhà thờ, không biết có ai còn nhớ lời cha xứ dặn để thực hành hay không, nhưng cũng có một số ông bà, sau thánh lễ, vào viếng Chúa tại nhà nguyện Thánh Thể hoặc đọc Kinh Phụng vụ. Số này không đông lắm nhưng tôi thầm nghĩ: đó là cái hồn của giáo xứ, nếu cứ duy trì, hành vi tốt sẽ lây lan và Thiên Chúa sẽ thương xót chúc lành.
Thiên Chúa ban ơn cho mỗi người mỗi cách tùy theo khả năng, để xây dựng Nước Trời. Nhưng nhiều khi chúng ta quên điều đó, nên “bậc trên” thường ra tay chỉ đạo và bắt kẻ dưới “tùng phục”. Phần kẻ dưới lại thờ ơ, lãnh đạm, không cộng tác, nhưng lại chờ sơ hở của người trên để “bắt bẻ, lên án”. Vô tình, chúng ta phá hỏng mối liên kết, quy tụ của Thần Khí chỉ vì “cái tôi” quá mạnh của chúng ta. Ước chi câu đối trên không chỉ là lời nhắc nhở, tiếng chuông cảnh tỉnh, hoặc chỉ viết trên dải giấy đỏ thắm... nhưng là phương hướng thực hiện cho năm tới không những cho giáo xứ tôi, cho giáo phận nhà, nhưng cho Giáo hội toàn cầu, để khi Chúa đến, chúng ta sẽ không nghe Người trách: “ ...Khi Thầy đến, có còn thấy niềm tin trên mặt đất này nữa chăng?”
Tôi chợt nhớ hội nghị quốc tế về thường huấn linh mục, được khai mạc vào Thứ Ba ngày 6/2/2024 vừa qua, tại Vatican, với chủ đề “Khơi dậy đặc sủng của Thiên Chúa nơi anh” (2Tm 1,6). Được biết sáng kiến này do Bộ Giáo sĩ cùng Bộ Loan báo Tin Mừng với mục tiêu tăng cường sự đồng hành với các linh mục. Nhưng tôi thầm nghĩ không chỉ dành cho giới giáo sĩ, nhưng cũng cho chúng tôi, những người sống đời thánh hiến và ngay cả cho bà con giáo dân trong vai trò hiệp hành Loan báo Tin Mừng. Thật thế, chúng ta không thể cho cái mình không có, nên phần một của câu đối nói lên tư tưởng về “thần học bàn quỳ”. Cần cùng nhau quỳ trước Thánh Thể, cùng nhau hiện diện dưới chân Thày Chí Thánh Giê-su, nghe Lời Người giảng dạy và dưới sự chỉ đạo của Chúa Thánh Thần, thì chúng ta mới nhận ra cách sống và loan báo Tin Mừng cho phù hợp thời đại.
Tôi cũng mừng vì sau bài Tin Mừng, tuy bài giảng đơn thuần không dùng từ hoa mỹ, nhưng cha xứ luôn nhẹ nhàng nhắc nhở bà con sống Lời Chúa trong đời thường. Khi ra khỏi nhà thờ, không biết có ai còn nhớ lời cha xứ dặn để thực hành hay không, nhưng cũng có một số ông bà, sau thánh lễ, vào viếng Chúa tại nhà nguyện Thánh Thể hoặc đọc Kinh Phụng vụ. Số này không đông lắm nhưng tôi thầm nghĩ: đó là cái hồn của giáo xứ, nếu cứ duy trì, hành vi tốt sẽ lây lan và Thiên Chúa sẽ thương xót chúc lành.
Thiên Chúa ban ơn cho mỗi người mỗi cách tùy theo khả năng, để xây dựng Nước Trời. Nhưng nhiều khi chúng ta quên điều đó, nên “bậc trên” thường ra tay chỉ đạo và bắt kẻ dưới “tùng phục”. Phần kẻ dưới lại thờ ơ, lãnh đạm, không cộng tác, nhưng lại chờ sơ hở của người trên để “bắt bẻ, lên án”. Vô tình, chúng ta phá hỏng mối liên kết, quy tụ của Thần Khí chỉ vì “cái tôi” quá mạnh của chúng ta. Ước chi câu đối trên không chỉ là lời nhắc nhở, tiếng chuông cảnh tỉnh, hoặc chỉ viết trên dải giấy đỏ thắm... nhưng là phương hướng thực hiện cho năm tới không những cho giáo xứ tôi, cho giáo phận nhà, nhưng cho Giáo hội toàn cầu, để khi Chúa đến, chúng ta sẽ không nghe Người trách: “ ...Khi Thầy đến, có còn thấy niềm tin trên mặt đất này nữa chăng?”
Nữ tỳ Thánh Thể - Tu sĩ giáo xứ Phúc Lâm.