Thứ Năm tuần XVI Thường Niên
Lời Chúa: Mt 13,10-17
Khi
ấy, các môn đệ đến gần thưa Chúa Giêsu rằng: “Tại sao Thầy dùng dụ ngôn mà nói
với họ?” Người đáp lại: “Về phần các con, đã cho biết những mầu nhiệm Nước Trời,
còn họ thì không biết. Vì ai đã có, thì ban thêm cho họ được dư dật; còn kẻ
không có, thì cái họ có cũng bị lấy đi. Bởi thế, Thầy dùng dụ ngôn mà nói với họ:
vì họ nhìn mà không thấy, lắng tai mà không nghe và không hiểu chi hết. Thế mới
ứng nghiệm lời tiên tri Isaia nói về họ rằng: “Các ngươi lắng tai nghe mà chẳng
hiểu, trố mắt nhìn mà chẳng thấy gì. Vì lòng dân này đã ra chai đá, họ đã bịt tai,
và nhắm mắt lại, kẻo mắt thấy được, tai nghe được, và lòng chúng hiểu được mà hối
cải, và Ta lại chữa chúng cho lành. Phần các con, phúc cho mắt các con, vì được
thấy; và phúc cho tai các con, vì được nghe. Quả thật, Thầy bảo các con: Nhiều
vị tiên tri và nhiều đấng công chính đã ao ước trông thấy điều các con thấy, mà
không được thấy; mong ước nghe điều các con nghe, mà không được nghe.”
Suy Niệm
Phúc Âm Mátthêu nói cho chúng ta biết rằng hạnh phúc lớn nhất của người môn đệ
của Chúa Giêsu là được nghe Lời Chúa và nhận biết Giêsu, để tin, yêu và sống
thân tình với Người: “Phúc cho mắt các con vì được thấy, và phúc cho tai các
con vì được nghe”. Nhưng nhiều khi vì Lời Chúa đòi hỏi con người phải từ bỏ lối
sống cũ và sống đời sống mới, nên chúng ta chỉ thấy Lời Chúa là gánh nặng chứ
không phải là hạnh phúc. Xin Chúa Thánh Thần soi sáng và hướng dẫn, giúp chúng ta
khám phá ra chỉ có Lời Chúa mới đem lại cho chúng ta hạnh phúc sâu xa và vững bền.
Cầu Nguyện
Lạy Chúa, chúng con cảm tạ Chúa đã ban Lời Chúa và đức tin cho chúng con, nhờ
đó mà chúng con được biết mầu nhiệm Nước Trời. Xin Chúa tha thứ cho những lần
chúng con đã bưng tai bịt mắt trước Lời Chúa. Xin cho gia đình chúng con được
trở nên những môn đệ biết lắng nghe và sống những gì Chúa dạy.