02/09/2021
555

         Câu chuyện bắt đầu từ lúc người mẹ đơn thân quyết định thuê nhà ở riêng, không sống chung với mẹ ruột nữa. Cô ấy đã dọn đến ở trong một ngôi nhà mà cả khu phố đều cho là đã bị ám. Nhưng thực ra, mọi chuyện đều do một số linh hồn chọn ngôi nhà là nơi gặp cô ấy, nên đã đuổi hết những người khác đi.

Cô ấy và cậu con nhỏ có một sứ mạng: giúp đỡ các linh hồn bị kẹt lại bởi những tà thuật mà không thể siêu thoát. Bằng đức tin vững vàng nơi lòng Chúa xót thương, với sự can đảm, hai mẹ con cô đã có những cuộc đối đầu kinh hoàng với Qủy dữ, và sự trợ giúp của vị Tiên tri Elia vĩ đại. Để giúp cô ấy có thể chiến đấu chống lại thế lực bóng tối hùng mạnh, Tổng Lãnh Thiên Thần Michel đã được phái đến với cô trong một giấc mơ để tập huấn cho cô kỹ năng chiến đấu. Khi Qủy Satan dồn toàn lực quyết sát hại hai mẹ con cô, các linh hồn từ muôn nghìn năm đã đồng tâm nhất trí cầu nguyện cho cô. Chúa Trời cảm động, đã cho Tổng Lãnh Thiên Thần Michel giáng trần chiến đấu với Qủy vương. Cuộc chiến đã gây nên những kinh thiên động địa khắp trái đất. Và cả nhân loại sợ hãi nguyện cầu. Cuối cùng, vinh quanh của Chúa Trời ngự xuống mặt đất, Qủy dữ run sợ  và bị đuổi xuống hỏa ngục. Trái đất bình yên như chưa có chuyện gì xảy ra. Truyện kết thúc khi Tổng lãnh Thiên Thần đã khiến cho cô trở lại thực tế như tất cả chỉ là một giấc mơ dài. Con trai bé nhỏ của cô cũng được xóa hết ký ức về những chuyện siêu phàm. Chỉ có cô là được lưu giữ tất cả, cùng sợi tóc của Thiên Thần tổng lãnh Michel như một kỷ niệm đẹp. Kim Thoa có nghệ thuật kể truyện hấp dẫn của một nhà văn văn chuyên nghiệp. Văn chương trau chuốt. Tác giả khéo léo kết hợp việc miêu tả hiện tượng siêu hình với đời sống thực, đồng thời đi sâu phân tích những phản ứng tâm lý của nhân vật Tôi gây được lòng tin nơi người đọc. Việc trích dẫn Kinh thánh, tra cứu khoa học trong một cấu trúc chặt chẽ được giữ kín, tác giả đã tạo nên những trang văn có sức thuyết phục và giữ chặt lấy người đọc. Truyện thâm nhập khá sâu vào những tín niệm thần học là Linh hồn, sự giải thoát, thế giới bên kia, cõi người và cõi ma quỷ, sự tương quan con người và thần linh. Nền tảng của những vấn đề trên là những nhận thức từ kinh thánh. Chẳng hạn, tác giả trích Khải Huyền 12, 1-10; (chương 5, tr.34); Ephêsô 6, 10-20 (chương 21, tr 87) làm nền tảng cho sự triển khai ý tưởng của mình; đồng thời tác giả cũng kết hợp với việc tra cứu khoa học để xác minh sự thật của vấn đề (tra cứu Google). Chủ đề truyện khá rõ ràng: “sứ mạng: giúp đỡ các linh hồn bị kẹt lại bởi những tà thuật mà không thể siêu thoát”.

            Để triển khai chủ đề, tác giả đã kể “những cuộc phiêu lưu không tưởng” (tr.113) của nhân vật “Tôi” và đứa con của mình (Nhóc Kin, 5 tuổi) trong những giấc mơ. Tôi và con bước vào trong gương, theo một linh hồn sang thế giới bên kia, ở đó Tôi đã phải chuến đấy với con quỷ có 2 cái sựng, với năm mụ điên, với mãng xà 9 đầu, với rất nhiều xác ướp…Tôi và Kin được Ê lia chỉ đường, được Tổng lãnh Thiên thần Michell huấn luyện chiến đấy và được ngài trợ giúp để đá bạn chúa tể của bóng tối là Satan, giúp thoát các linh hồn bị mắc kẹt chưa siêu thoát… Nhưng tất cả “chỉ là một giấc mơ dài” không có thật (tr. 139) được Tôi kiểm chứng cụ thể (đoạn kết) qua  xác nhận của Kin, và của chính mình (thí dụ việc dán mặt TV).

            Nói cho đúng, đây là một truyện phiêu lưu giải trí mang  nội dung thực hiện một sứ mạng tâm linh là giúp đỡ các linh hồn bị kẹt lại bởi những tà thuật mà không thể siêu thoát. Vì thế, người đọc thấy rõ sự pha trộn những tình tiết của nhiều kiểu truyện phiêu trong những phim truyện thiếu nhi hiện đại (Harry Potter, Thế giới song song), cả truyện dân gian (Thạch Sanh chém Chằn tinh) và Khải Huyền…Có khác chăng là tác giả lấy các tín niệm về linh hồn. thiên thần, ma quỷ, trong thần học Công giáo kết hợp với đức tin vào Lòng Chúa Thương Xót.

            Vì thế sự thành công và hạn chế của tác phẩm không nằm trong nghệ thuật kiến tạo cấu trúc tác phẩm mà nằm trong những ý niệm thần học mà tác giả dưa trên đó xây dựng cốt truyện

            Trước hết chủ đề “Sứ mạng” mãi tới chương  22 mới được tiết lộ. Kin dẫn tôi đi và nói: “Đi giúp đỡ các linh hồn bị mắc kẹt mẹ ạ!”(tr.103). Nếu là một tác phẩm tâm linh thì chủ đề này phải được khám phá ngay từ đầu. Đã rõ. Tác phẩm chỉ là truyện phiêu lưu giải trí. Dành cho trẻ con. Xin đọc chương 24: ”Tầng hầm chết chóc”, hành động truyện hoàn toàn là phiêu lưu. Nói như thế để thấy rằng “Sứ mạng”  không phải là truyện nói về những vấn đề tâm linh dưới ánh sáng Thần học Kitô giáo, để giải quyết những vấn đề xã hội đang đặt ra thách thức lương tâm Công giáo. Tuyệt nhiên người đọc không tìm thấy ý nghĩa tâm linh hay những vấn đề nóng của xã hội đương đại mà người Công giáo đang đối mặt. Đây là chỗ yếu nhất của ngòi bút Kim Thoa. Nhân vật Tôi là người phụ nữ thế nào mà được mạc khải giao cho một nhiệm vụ rất quan trọng là “giúp đỡ các linh hồn bị mắc kẹt không siêu thoát”?

            Tôi là người thuê nhà ở tổ dân phố 4, phường Lãm Hà, thành phố Hải Phòng, làm nghề bán hàng online (tr.96). Tôi dính với một người đàn ông có vợ và có con với ông ta (Nhóc Kin). Con gái ông ta học Đại học Hàng Hải. Tôi và ông ta sống ly thân. Tôi từng có người yêu giờ là Linh mục. Tôi không còn khả năng sinh sản. Cái dại của tôi là dính với ông ta mà không bám lấy người yêu.

      Nói thẳng ra, về mặt đạo đức tôn giáo, Tôi không phải là một người đủ thánh thiện, đủ sức mạnh đức tin, đủ sống đời dâng hiến để có thể đựơc Thánh Thần mạc khải cho tiếp cận với thế giới bên kia. Cho nên giao cho nhân vật Tôi “sứ mạng” như vậy là vượt quá tín lý thần học.

             Sự vượt quá tín lý thần học còn thể hiện ở nhiều tình huống. Chẳng hạn chương 21, Cuộc tập huấn đầu tiên (tr. 87) Tổng lãnh thiên thần Micae hiện ra huấn luyện cho Tôi. “Ngài đánh con te tua. Con sắp gẫy vụn ra rồi. Suốt nhiều giờ trôi qua trong trận mưa gậy khắp thân thể, tôi đau đến nỗi chỉ muốn chết đi cho rồi, đỡ phải tập tành, đỡ phải đánh đấm. Mệt rũ người, tôi chán nản tột cùng”; và hiệu quả của cuộc huấn luyện ấy là gì? Tôi nhận thức rõ: “Tôi giật mình tỉnh dậy. Giấc mơ thật tuyệt! Không biết cuộc tập huấn trong mơ này có để lại hiệu quả gì cho tôi hay không, tôi thấy mình vẫn… ngáp bình thường như mọi buổi sáng khác” (tr. 95). Có một nụ cười khôi hài ở chi tiết này!!! Michelllà Tổng lãnh Thiên thần, nếu có huấn luyện thì ngài huấn luyện sức mạnh tâm linh sao lại dùng gậy đánh Tôi te tua, không phải chỉ một hai gậy mà là “trận mưa gậy”! Có lẽ tác giả muốn gây hứng thú hài hước cho trẻ chăng (giống Tề Thiên đại thánh dùng gậy đánh yêu quái)

            Một điều làm người đọc hoài nghi nữa là, theo tín lý, con người sau khi chết, linh hồn đến trước mặt Chúa chịu phán xét, hoặc lên Thiên đàng, hoặc xuống Địa ngục, hoặc ở nơi luyện tội (quen gọi là Lâm Bô). Nhưng trong truyện này tác giả lại đặt ra một cõi khác, mà tác giả gọi là Cõi Trung Gian (chương 15, tr.72). Những linh hồn bị tà thuật ếm bùa (chương 23),  nhốt không thoát ra được, không biết ở cõi nào? Nếu là cõi của quỷ Satan thì đó là Đia ngục. Đưa những chuyện ếm bùa, cương thi tấn công vào truyện, tác giả đã đặt không gian truyện  ra ngoài tún lý Công giáo. Trẻ con nếu đọc những điều miêu tả thế này sẽ rối trí và rối luôn cả đức tin đã được giáo dục. Nếu được gia công thêm, Sứ Mạng sẽ là một truyện dài đặc sắc của giài VHNT Đất Mới 2020.

***

(TRÍCH)

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Thế giới thứ hai

Hát đến đó là Kin đã đi vào giấc ngủ. Ánh đèn ngủ vàng vàng hắt lên gương mặt nhỏ bé, trông Kin như một thiên thần đang say giấc. Tôi đưa tay vuốt nhẹ tóc con, trìu mến xoa đầu con với mong muốn tình yêu của tôi sẽ theo nó mọi nơi và che trở nó cả trong những giấc mơ.

Nhẹ nhàng đặt đầu con xuống cái gối hình gấu của nó, tôi khẽ bước khỏi giường.

Đứng trước gương, tôi thì thào:

“Nhân danh Chúa Cứu Thế Giê su, hãy hiện ra đây!”

Một cái bóng nhỏ như đứa trẻ khoảng 6 tuổi, lập tức hiện ra, cứ như nó đang chờ tôi gọi vậy. Lúc này, nó mờ mờ chứ không phải là một thằng Kin con tôi nữa. Trông nó giống như một cái khăn von mỏng, không rõ hình hài một con người.

Biết đang đối diện với thứ không phải là người, nhưng chẳng hiểu sao tôi không hề sợ hãi. Trong tôi có linh cảm là thứ đó không có ý định hù dọa hay gây hại cho mẹ con tôi. Hơn nữa, tôi muốn biết chính xác chuyện gì đang xảy ra, và tôi phải làm gì?

“Hãy giúp cháu…” Cái bóng đột nhiên nói. Nhưng tôi cá là âm thanh mà nó nói thì không phát ra từ trong gương. Tôi nghe như nó đang kề sát tai tôi vậy. Tôi thì thầm hỏi nó:

“Cháu là ai? Tại sao lại cần giúp?”

“Hãy theo cháu, cô sẽ hiểu!”

“Làm sao theo cháu được?”

“Cô đưa tay đây, cháu dắt đi.”

“Bây giờ á? Nhưng Kin đang ngủ. Không thể để nó ngủ một mình trong ngôi nhà ma quái này được!”

“Đêm nay Kin sẽ bình yên. Vì giờ của Kin chưa đến…”

“Giờ… gì chưa đến…?” Tôi hơi hoảng.

“Lúc này chưa phải lúc cô cần biết. Cái gì đến rồi sẽ đến…”

“Nhưng…” Tôi ngập ngừng. “Cháu có định lừa tôi không…? Cháu định dắt tôi đi đâu? Rồi có dắt tôi về không? Mà làm sao một người còn đang sống như tôi lại có thể đi theo một linh hồn người chết là cháu?”

“Hãy theo cháu… vì cô có một sứ mạng…”

“Sứ mạng gì…?”

Nó không nói thêm. Tôi ngây người nhìn chằm chằm vào cái trắng trắng mờ ảo đang giơ ra một cách mong manh mà nó bảo là bàn tay của nó. Và tôi cũng không hiểu nổi đầu óc mình đang nghĩ gì hay bị gì, mà tôi lại cũng giơ tay ra, với lấy. Khi các ngón tay của tôi vừa “chạm” vào tay nó, nói cho chính xác hơn là vừa xuyên qua “tay” nó, thì cảnh vật như đảo lộn. Tôi chóng mặt thấy như đất trời đã lật ngược lại. Tôi xoay 180 độ cắm đầu xuống đất. Nhưng khi tôi tưởng hộp sọ của tôi sẽ vỡ tung vì cú xoay quá mạnh và nhanh, thì tôi lại lảo đảo đứng được yên trên mặt đất. Thật kỳ quái!

“Nhanh lên, cô…!” Thằng bé giục.

Tôi đi theo nó, và phải rất khó khăn mới định thần được. Vì thế giới này hoàn toàn khác với thế giới sống. Có thể nói tôi đang bước đi trong một chiều không gian khác, cùng tồn tại song song với cuộc sống của tôi. Ở đây cũng có cây, có nhà… thoạt nhìn thì giống nhà của người sống thật nhưng trông chúng có vẻ gì đó kỳ bí, mà tôi cá là có nghe chúng xôn xao nói chuyện mỗi khi tôi đi qua.

Tôi cứ vừa đi nhanh theo thằng bé, vừa tranh thủ nhìn cái này, ngó cái kia và không hiểu là mình có bị điên hay không. Cũng có một số người đang đi đường, nhưng họ dường như nhẹ tựa lông hồng. Họ bước đi rất chậm, mà tốc độ lại rất nhanh. Và họ… không có bóng. Đến giờ tôi mới phát hiện ra là chỉ mỗi tôi có cái bóng đổ dài theo ánh trăng. Những người, những vật ở đây đều không hề có bóng! Và mặt trăng trên kia liệu có mang theo câu chuyện cổ tích chú Cuội chị Hằng không?

Tôi nhìn thằng bé. Vâng, lúc này tôi mới để ý đến thằng bé đang dẫn tôi đi. Nó đã có hình ảnh rõ ràng từ bao giờ mà tôi không biết. Nó cao hơn Kin nhà tôi một chút, gương mặt khá khôi ngô. Đôi mắt nó toát lên sự thông thái vượt xa lứa tuổi. Và cũng như những người ở đây, nó đang bước từ từ nhưng lại lướt như bay trên mặt đường. Tôi tự hỏi ở cái thế giới này thì cần gì đến đường xá nhỉ? Vì có vẻ như họ chỉ cần lướt một cái là đi xa vạn dặm. Nhưng kỳ lạ là, thằng bé lướt nhanh như thế mà tôi vẫn theo kịp. Tiếng gót giày của tôi nện xuống lòng đường không vang như đường thật, mà nó cứ chìm nghỉm, nghe khá quái dị.

Đang mải thắc mắc về những điều kỳ quái của cái thế giới kỳ quái này, tôi bỗng chột dạ thấy thằng bé đã dừng lại chờ tôi ở một bệnh viện rất lớn. Không có cổng, nhưng bệnh viện như một tòa chung cư khổng lồ hàng triệu phòng, được bao quanh bởi khuôn viên rộng lớn như quảng trường thánh Peter ở xứ Rome. Đây có vẻ là một bệnh viện nổi tiếng và không phải là bất cứ bệnh viện gì ở Việt Nam. Có nghĩa là tôi đã… xuất ngoại. Tôi bối rối hỏi thằng bé:

“Sao cháu dẫn cô đến đây? Cô không phải là bác sĩ đâu… Nếu cháu có bệnh gì thì…”

Tôi chưa kịp nói hết câu thì thằng bé đã nhìn tôi, hơi mỉm cười. Lúc này đôi mắt nó đã có vẻ sinh động hơn, giống người hơn, tuy nó đã không còn là người nữa. Nó nói, giọng nói như không thoát ra từ miệng nó, mà được phát ra từ không khí quanh tôi. Tôi chợt thắc mắc là tại sao lại có không khí để tôi thở, trong không gian của các linh hồn?

“Rồi cô sẽ hiểu…”

Nó lại lướt đi, và tôi lại chạy theo. Vừa chạy tôi vừa thắc mắc là sao hôm nay tôi lại khỏe đến nỗi có thể chạy việt dã xuyên quốc gia mà không kiệt sức…?

Dấu ấn Qủy dữ

Thằng bé vào tòa nhà khổng lồ. Nhìn trang thiết bị với những đồ chuyên dụng ngành y tế, tôi mới chắc chắn đây thật sự là một bệnh viện, và rất hiện đại. Rồi tôi theo nó bước vào một phòng bệnh, khoảng 2 mét vuông, khang trang và sạch đẹp. Thằng bé chỉ vào một thằng bé khác đang nằm trên giường.

Tôi đến gần mà giật cả mình vì thằng bé đang nằm đó giống y chang thằng bé đã dẫn tôi đến đây. Tôi chợt nghĩ, chắc anh em sinh đôi của nó. Nhưng thằng bé dẫn đường như đoán được ý tôi, liền lắc đầu bảo:

“Không, đây là cái xác của cháu đấy.”

Tôi ngạc nhiên hỏi:

“Cháu chết từ bao giờ vậy…?”

“Một năm rồi cô ạ…”

Tôi băn khoăn nhìn cái máy đang hiển thị điện tim và điện não của cái xác. Nó hiểu ngay, liền giải thích:

“Sự sống thực vật. Linh hồn cháu đã lìa khỏi xác lâu rồi…”

“Vậy… những người sống kiểu thực vật này đều chỉ là cái xác không hồn thôi sao?”

“Tùy từng trường hợp.”

“Cháu muốn cô giúp gì…” Tôi chợt hoang mang nhớ ra mình không đang đi du lịch. Tôi đến đây để giúp nó làm điều gì đó mà tôi cũng không biết là mình có thể làm được hay không.

“Cô làm được.” Thằng bé dường như hiểu thấu những băn khoăn của tôi. Hay khi là một linh hồn thì luôn nhìn thấu tâm hồn người sống?

“Không, không phải luôn nhìn thấu, mà chỉ nhìn thấy những ý nghĩ đã được hiện rõ…” Nó lại giải thích cho tôi cái điều mà tôi đang thắc mắc trong lòng. Lúc này nó đã cởi mở hơn và có vẻ sẵn sàng nói chuyện. Điều khiến tôi thấy rất bất tiện là, nó nói chuyện trực tiếp với tư tưởng của tôi. Nghĩa là nếu tôi nghĩ điều gì không mấy hay ho, ví dụ như khi tôi nghĩ đến người yêu cũ của tôi và ước ao được hôn anh chẳng hạn, chắc chắn nó cũng biết. Tôi ngại ngùng nghe nó mỉm cười đầy vẻ hiểu chuyện:

“Cháu hiểu cô là một người đang còn sống mà. Nếu cháu sống đến khi trưởng thành như cô thì cháu cũng có những ước muốn đó… Nhưng chúng ta đến đây không phải để nói về những ước muốn, mà cháu cần cô giúp một việc…”

Tôi hỏi, lòng vẫn đang e ngại:

“Chuyện gì vậy?”

Thằng bé chỉ vào xác nó mà nói:

“Cô lật cái chăn lên, chỗ cổ tay và ngực bên trái.”

Tôi lật chăn và vén tay áo bên tay trái của cái xác: Một hình xăm màu đen, ngôi sao năm cánh trong vòng tròn. Tôi ngước lên nhìn linh hồn thằng bé:

“Đây là…”

“Đúng là điều cô đang nghĩ, biểu tượng của sự dữ. Hãy xóa đi giúp cháu…”

Tôi tiếp tục cởi cúc áo trên cổ cái xác thằng bé để vạch ngực nó ra: Hình xăm một trái tim tan vỡ! Tôi lại nhìn linh hồn nó, chờ đợi. Nhưng nó không giải thích, đôi mắt nó chợt buồn miên man. Nỗi buồn của nó tuy chỉ là hoài niệm nhưng rất cụ thể và sống động, như bao trùm cả không gian. Tôi biết là không nên chạm vào nỗi đau nơi tâm hồn người ta, nên đã lảng sang chuyện khác:

“Thứ nhất, cô không phải là thợ xăm nên không biết xóa xăm. Thứ hai, chẳng lẽ cháu muốn Kin nhà cô đến đây và xóa xăm cho cháu…?”

Thằng bé chớp mắt một cái, nói:

“Hình xăm này không phải là một hình xăm bình thường với mực đen và bút xăm. Nó được xăm bằng quyền năng của bóng tối, thông qua việc chấp nhận thỏa thuận.”

“Chấp nhận thỏa thuận? Cháu đã chấp nhận cái thỏa thuận nào với quỷ dữ vậy?” Tôi bàng hoàng.

“Cháu đã giết người… đã giết người bạn thân nhất của cháu…” Nó vừa nói vừa chỉ vào bên ngực có hình trái tim tan vỡ. “Sau đó cháu đã rất hối hận, nhưng sự hối hận không đem sinh mạng của bạn cháu về được…”

“Được rồi, khoan đã… Tôi thấy hơi khó tiêu hóa câu chuyện này. Cháu chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi, có gì khiến cháu ước muốn đến nỗi phải giết đi người bạn thân nhất…?

“Cháu là trẻ mồ côi, được một gia đình nhận nuôi. Họ cũng tốt, nhưng dù sao cũng không phải là cha mẹ ruột của cháu. Dù sao thì cháu vẫn ý thức rằng cháu là kẻ bị ruồng bỏ. Trong khi bạn ấy rất hạnh phúc bên bố mẹ. Cháu thèm được chăm sóc bởi chính bàn tay của mẹ cháu, người đã sinh ra cháu. Mơ ước đó đã theo cháu trong cả những giấc mơ… Rồi Hắn đến…”

“Ai đến? Hắn là ai…” Tôi hỏi cắt ngang.

“Hắn không phải là người. Hắn hiểu thấu nhiều ngóc ngách trong tâm hồn con người. Và Hắn nhiều quyền năng… rất nhiều…”

“Satan…? Cháu đang nói rằng Qủy đã gặp cháu và tiếp xúc với cháu…?”

“Đúng vậy. Sự ghanh tị nơi cháu đã cuốn hút Hắn. Hắn đến, dưới hình dạng con người… Đầu tiên là trong những giấc mơ của cháu, rồi Hắn xuất hiện cả trong đời thực. Không ai có thể nhìn thấy Hắn, trừ cháu. Hắn trở thành người bạn thân thiết, và cho cháu làm được nhiều điều kỳ diệu. Nhờ Hắn, cháu trở nên  đặc biệt trong mắt thầy cô và các bạn. Cháu rất thông tuệ và giỏi hơn cả giáo viên. Cháu nhanh chóng trở nên xuất sắc trong mọi sự. Nhưng cháu thích nhất là đọc được suy nghĩ của mọi người và điều khiển mọi vật bằng ý nghĩ. Đó là những gì Hắn tặng cho cháu… Cháu say mê những năng lực của Hắn.”

“Hắn có vẻ hào phóng nhỉ!” Tôi buông một lời nhận xét.

“Không đơn giản vậy đâu. Mỗi lần cháu nhận thêm được một năng lực gì từ Hắn, là một phần linh hồn cháu bị bao phủ. Càng nhận nhiều, cháu càng trở nên kiêu ngạo nghiệt ngã.”

“Nghĩa là những sự trao đổi. Cháu nhận quyền năng của Hắn và linh hồn cháu dần bị khống chế…?

“Đúng ạ. Mà càng nhận nhiều, lòng tham của cháu càng lớn mạnh. Cho đến một ngày kia, cháu thèm khát được trở nên… như Hắn.”

“Ồ, vậy sao…! Như kiểu Hắn đã gieo cái tham vọng ngông cuồng của Hắn vào con người cháu, đến khi tham vọng ấy phát triển và thao túng cháu…?”

“Đúng. Đó chính là lúc Hắn trao đổi với cháu về một thỏa thuận. Hắn bảo rằng, chỉ cần giết bạn ấy, người bạn thân nhất của cháu, quyền lực của Hắn mới thật sự truyền sang cháu được.”

“Nhưng tại sao cứ phải là bạn ấy…?” Tôi hỏi chen ngang.

“Vì đó là người bạn mà cháu chia sẻ rất nhiều. Là người cháu gần gũi nhất, mà cũng ghen ghét nhất. Phải là bạn ấy.”

“Cô ngạc nhiên vì một đứa trẻ mới 6 tuổi đã có những ghanh tị đến nỗi phải giết người…”

“Trẻ con rất giàu cảm xúc. Cô không nhớ những bài báo nói về việc những đứa bé anh chị giết cả em ruột vì ghen tị với sự quan tâm của bố mẹ đó sao?”

“À… ừ nhỉ…” Tôi ngộ ra. “Nhưng các trường hợp đó có liên quan đến Hắn không?”

“Cũng tùy.”

“Cháu đã hành động thế nào?”

“Cháu rủ bạn ấy ra bờ sông chơi, đến chỗ thật vắng, và đẩy bạn ấy xuống sông.”

“Ồ…” Tôi thốt lên. Thằng bé nói tiếp:

“Quyền năng của cháu tăng lên rất nhiều. Cháu có thể khiến cả tòa nhà cao tầng bốc cháy. Cháu có thể làm cho kẻ khác bay lơ lửng lên trời và xoay nó như chong chóng. Cháu làm được mọi việc. Nhưng… cháu không thể làm cho bạn cháu sống lại được. Cháu nhớ đến bạn ấy mỗi ngày. Cháu rất hối hận… và cô đơn khi không còn bạn ấy  bên cạnh…”

Thấy vẻ ân hận đau buồn của thằng bé, tôi không nói gì thêm nữa. Khi đã dâng hiến cả linh hồn và thể xác cho Qủy dữ, chẳng ai hạnh phúc được cả.

Rồi linh hồn đau khổ ấy nói tiếp:

“Vì lòng sám hối, nên linh hồn cháu không hoàn toàn thuộc về Hắn và cháu còn chút khả năng tự chủ. Cháu đã sử dụng quyền năng của cháu để bí mật chuyển xác cháu đến đây. Đây là một trong những nơi trung gian giữa hai cõi Âm và Dương, dành cho những kẻ chưa chết hoàn toàn, những người hôn mê sâu lâu ngày, hay những thân thể sống đời thực vật. Những người đó, vì thân xác vẫn sống nên linh hồn chưa thể siêu thoát được. Linh hồn đó dù có bay cao bay xa tận các tầng trời thì vẫn luôn thuộc về thể xác. Đó là lý do khi người ta bị hôn mê đến vài chục năm, tỉnh dậy sẽ vẫn là người đó chứ không một linh hồn nào khác nhập vào mà sống thay họ.”

“Vì vậy, đây là nơi an toàn cho cái xác của cháu phải không?” Tôi đăm chiêu. “Vì những người này đâu còn ý thức nữa để chịu cám dỗ…?”

“Đúng. Cuộc sống chính là hành trình để sau đó, mỗi tâm hồn sẽ đi về nơi nó lựa chọn theo cách sống của nó.”

“Thôi được rồi, tạm dừng ở đây, cô sắp ong đầu rồi. Nhưng tại sao cháu có ý định nhờ Kin nhà cô giúp? Kin có thể giúp gì cho cháu?” Tôi nhìn chằm chằm cái hình xăm ở cổ tay, hỏi nó mà lòng hoang mang không biết phải làm gì.

“Cháu đã nói rằng hình này không phải xăm bằng mực, mà bằng quyền năng Qủy dữ. Ngay khi cháu đẩy bạn cháu xuống sông, hình xăm liền xuất hiện trên tay cháu. Cho nên nó cũng không thể xóa được bằng cách mà các thợ xăm sử dụng…”

“Và cháu nhờ Kin vì…?”

“Thật ra cháu cũng không biết chính xác phải làm sao để xóa nó đi được. Cháu chỉ biết là phải xóa nó đi thì linh hồn cháu mới thoát khỏi Hắn. Cháu mới có cơ hội vào nơi thanh luyện để được yên nghỉ.”

“Trời…! Cháu còn không biết thì làm sao hai mẹ con cô biết? Tại sao cháu lại dẫn cô đến đây? Tại sao lại là hai mẹ con cô chứ không là người khác…?”

“Vì điều này rất gần với sứ mạng của hai mẹ con cô, nên cháu tin là cô biết cách và cô làm được…”

“Lại sứ mạng…” Tôi lẩm bẩm.

“Giờ của cô sắp đến rồi đấy, cô sẽ khá bận rộn chứ không còn rảnh chân dạo chơi công viên nữa đâu…”

“Lại giờ với chả giấc…” Tôi vẫn lẩm bẩm.

Tôi chẳng bao giờ tin một kẻ bình thường như tôi mà lại có cả một sứ mạng để phải bận rộn. Nhưng tôi cũng không quan tâm lắm đến chuyện sứ mạng và giờ giấc ấy. Tôi cầm cánh tay thằng bé lên, miết vào biểu tượng. Đó là dấu hiệu của hội Tam Điểm. Hội này thờ Qủy Satan. Chúng hoạt động rất bí ẩn và cùng nhau cử hành lễ Misa đen, một hình thức báng bổ thánh lễ Misa của Công giáo.

“Thật kỳ lạ…” Tôi nói. “Miết vào thì cái hình biến mất như không có gì. Rồi khi cái miết đi qua, da trở lại trạng thái bình thường, nó lại hiện lên.”

“Đúng vậy. Cháu đã làm nhiều cách để xóa bỏ nó mà không được. Khi còn sống, cháu đã tìm cách thoát khỏi Hắn nhưng thất bại. Mọi hoạt động của cháu đều nằm trong sự kiểm soát của Hắn. Đến khi chết đi, cháu cũng không thể làm gì được cái hình đó.”

Nói đến đây, thằng bé giơ cách tay ra. Tôi tròn mắt nhìn biểu tượng Tam Điểm ấy in rõ nét trên cổ tay nó:

“Ồ, hình đó in cả vào linh hồn cháu sao?”

“Đúng vậy. Lẽ ra, như mọi trường hợp của những kẻ dâng mình cho Qủy, thì hình này phải in trên ngực cháu, chỗ trái tim của linh hồn đây. Nhưng vì cháu đã ân hận ngay khi vừa giết chết bạn ấy, nên hình đó chỉ in trên tay cháu được thôi. Và ở chỗ trái tim lại tự nhiên xuất hiện biểu tượng một quả tim tan vỡ, là niềm sám hối của cháu. Nếu cô xóa được cái hình trên thể xác, thì hình trên cánh tay của linh hồn cháu cũng sẽ tan biến…”

“Mà tại sao cháu lại chết, khi cháu sống đầy quyền năng như thế…?”

“Cháu sẽ nói sau, bây giờ cô giúp cháu đi… Hắn đã nhận ra việc bàn tay cô miết vào biểu tượng đó rồi. Hắn sẽ không để cô xóa nó đi cách dễ dàng đâu…”

“Hắn có làm gì Kin không?” Tôi hoảng hốt nhớ ra Kin đang ngủ ở nhà một mình, trong khi tôi đã đi quá xa và quá lâu khỏi nhà rồi.

Thằng bé điềm tĩnh giải thích:

“Thời gian trong thế giới này không như thế giới người sống. Cô có ở đây cả năm cũng chỉ là một cái chớp mắt bên đó. Tất nhiên ở đây không có năm tháng ngày giờ, mà luôn là hiện tại.”

“Cháu vừa nói Hắn đã biết và sẽ không để cô xóa hình này đi? Vậy Hắn sẽ đến đây và xách cổ cô phải không?”

“Có thể còn hơn thế. Nhưng Hắn không thể phát huy hết sức mạnh của Hắn với cô đâu…”

“Dù như nào thì nó cũng là một con Qủy. Tại sao cô phải giúp cháu khi mà cô không biết làm thế nào? Khi mà hiểm nguy đang rình rập?” Tôi bắt đầu nổi nóng. 

“Không phải hiểm nguy đang rình rập, mà đang ập đến. Không phải một con Qủy, mà cả đạo binh Qủy. Không phải là cô không biết làm thế nào, mà là cô chưa biết. Và không phải là cô phải giúp cháu mà là cô nên giúp cháu.”

***

 
 

 


Đang xử lý, vui lòng đợi trong giây lát...