02/02/2020
802
Thứ Hai Tuần 4 TN
         Lời Chúa: Mc 5,1-20
         1 Đức Giê-su và các môn đệ sang tới bờ bên kia Biển Hồ, vùng đất của dân Ghê-ra-sa. 2 Người vừa ra khỏi thuyền, thì từ đám mồ mả, có một kẻ bị thần ô uế ám liền ra đón Người. 3 Anh này thường sống trong đám mồ mả và không ai có thể trói anh ta lại được, dầu phải dùng đến cả xiềng xích. 4 Thật vậy, nhiều lần anh bị gông cùm và bị xiềng xích, nhưng anh đã bẻ gãy xiềng xích, và đập tan gông cùm. Và không ai có thể kiềm chế anh được. 5 Suốt đêm ngày, anh ta cứ ở trong đám mồ mả và trên núi đồi, tru tréo và lấy đá đập vào mình. 6 Thấy Đức Giê-su tự đàng xa, anh ta chạy đến bái lạy Người 7 và kêu lớn tiếng rằng : "Lạy ông Giê-su, Con Thiên Chúa Tối Cao, chuyện tôi can gì đến ông ? Nhân danh Thiên Chúa, tôi van ông đừng hành hạ tôi !" 8 Thật vậy, Đức Giê-su đã bảo nó : "Thần ô uế kia, xuất khỏi người này !" 9 Người hỏi nó : "Tên ngươi là gì ?" Nó thưa : "Tên tôi là đạo binh, vì chúng tôi đông lắm." 10 Nó khẩn khoản nài xin Người đừng đuổi chúng ra khỏi vùng ấy. 11 Ở đó có một bầy heo rất đông đang ăn bên sườn núi. 12 Đám thần ô uế nài xin Người rằng : "Xin sai chúng tôi đến nhập vào những con heo kia." 13 Người cho phép. Chúng xuất khỏi người đó và nhập vào bầy heo. Cả bầy heo -chừng hai ngàn con- từ trên sườn núi lao xuống biển và chết ngộp dưới đó. 14 Các kẻ chăn heo bỏ chạy, loan tin trong thành và thôn xóm. Thiên hạ đến xem việc gì đã xảy ra. 15 Họ đến cùng Đức Giê-su và thấy kẻ bị quỷ ám ngồi đó, ăn mặc hẳn hoi và trí khôn tỉnh táo -chính người này đã bị đạo binh quỷ nhập vào. Họ phát sợ. 16 Những người chứng kiến đã kể lại cho họ nghe việc đã xảy ra thế nào cho người bị quỷ ám và chuyện bầy heo. 17 Bấy giờ họ lên tiếng nài xin Người rời khỏi vùng đất của họ.
         18 Khi Người xuống thuyền, thì kẻ trước kia đã bị quỷ ám nài xin cho được ở với Người. 19Nhưng Người không cho phép, Người bảo : "Anh cứ về nhà với thân nhân, và thuật lại cho họ biết mọi điều Chúa đã làm cho anh, và Người đã thương anh như thế nào." 20 Anh ta ra đi và bắt đầu rao truyền trong miền Thập Tỉnh tất cả những gì Đức Giê-su đã làm cho anh. Ai nấy đều kinh ngạc.
         Suy niệm:
         Ở  đời hễ có lợi thì người ta lăn vào, còn bất lợi người ta sẽ lẩn trốn hay xua đuổi. Bất kể là người thân hay xa lạ. Tình người không bằng đồng tiền. Cuộc sống người ta cần tiền nhưng lại xem nhẹ tình người. 
         Chúa Giê-su năm xưa cũng bị người ta mời đi nơi khác vì những người dân Ghê-ra-sa đã bị mất một đàn heo lao xuống biển hồ. Họ không coi trọng việc Chúa chữa lành người quỷ ám. Họ chỉ nhìn thấy sự hiện diện của Chúa mất đi nguồn thu của họ nên không tiếp nhận Chúa.
         Xin cho chúng ta biết đón nhận nhau trong tình người hơn là vật chất. Trọng nghĩa hơn tiền bạc để tình người mãi đáng yêu, và mang lại nhiều hạnh phúc cho mọi phận người đang gặp bất hạnh gian truân. 
Lạy Chúa Giê-su mến yêu, quỷ ám luôn là nỗi sợ của con người. Người bị quỷ ám dễ bị ma quỷ lấy đi nhân tính, nhân phẩm của chính mình. Xin Chúa canh chừng và bảo vệ hồn xác chúng con khỏi mối hiểm nguy của ba thù. Xin cho lòng trí chúng con luôn hướng về Chúa để tâm hồn chúng con luôn thanh sạch khỏi bợn nhơ tội lỗi. Xin Chúa giúp chúng con biết tìm kiếm Chúa hơn là của ăn mau qua mà bán linh hồn cho ma quỷ. Amen
Lm.Jos Tạ Duy Tuyền
TIN ĐỂ THẮNG MA QUỶ
            Thế gian, ma quỷ và xác thịt là ba kẻ thù lớn nhất ngăn cản người Ki-tô hữu chúng ta trên con đường tiến lên hoàn trọn như Cha của chúng ta là Đấng hoàn trọn. Bộ ba kẻ thù này luôn rảo quanh, rình rập và tìm mọi cơ hội để kéo chúng ta xa khỏi tình yêu và lòng thương xót của Thiên Chúa. Chúng bất chấp, không vị nể bất cứ ai, dù người đó là thánh thiện, dù người đó đạo đức, dù người đó là bậc tu hành hay dù người đó có lý chí vững vàng... chúng cũng không buông tha. 
            Bộ ba kẻ thù này như ma lực trực chờ ta sơ hở kéo ta sa vào đường tội lỗi. Vậy làm thế nào để người Kitô hữu có thể tự giải thoát mình khỏi những sự kìm kẹp này? Không gì khác hơn là tin vào sức mạnh, quyền năng và lòng xót thương của Thiên Chúa. Đồng thời chúng ta khiêm nhường thống hối, trung thành với lời cầu nguyện và năng lãnh nhận Bí Tích Giao Hòa.
            Với trang Tin Mừng hôm nay, ta thấy một trong những chi tiết khá lạ lẫm đó là khi dân ngoại vùng Ghêrasa chứng kiến việc Chúa trừ đám thần ô uế ra khỏi anh thanh niên mà chúng ám và cho chúng nhập vào bày heo mà lao xuống vực, thì lập tức dân chúng nài xin Chúa đi ra khỏi vùng đất của họ.
            Một số nhà chú giải cho rằng vì họ sợ rằng nếu Chúa còn tiếp tục ở lại trong vùng thì tuy rằng thần ô uế không còn hoành hành trong vùng, nhưng họ thiệt hại nặng về mặt kinh tế, lợi nhuận. Một số nhà chú giải khác thì cho rằng do quyền năng của Chúa quá lớn lao mà dân ngoại chưa từng chứng kiến,nên họ quá kinh hãi mà xin Chúa đi ra khỏi vùng đất của họ.
            Thế nhưng rồi ta thấy sau khi dẹp yên bão tố ở biển hồ Tibêria, Chúa Giêsu cùng các môn đệ trực chỉ sang miền Gêsara, là một thành phố dân ngoại thuộc miền thập tỉnh Gêsara nằm về hướng Tây Nam biển hồ có núi đồi mấp mô chạy dài tới biển Địa Trung Hải.
            Chúa vừa bước chân lên đất liền, thì gặp ngay một người bị quỉ ám, thân mình trần trụi (Lc 8, 27), sống chui rúc ở các mồ mả, tiến ra (c.2). Hắn khỏe vô địch, xiềng xích sắt gông cùm hắn bẻ gẫy như củi khô (c.3-4). Hắn lấy đá rạch nát mình mẩy và tru trếu nghe dễ sợ mà không ai trị nổi. Cũng vì vậy mà ít ai dám qua lại vùng này. 
            Thế mà hôm nay Chúa Giêsu đến đó. Ngay từ đàng xa đã thấy Chúa, người bị ám xông tới như gặp một con mồi. Nhưng đến nơi hắn lại quì sụp xuống van xin “Xin đừng làm khổ tôi” (c.27) “và Chúa truyền cho thần ô uế ra khỏi người ấy” (Lc 8, 29).
            Hoàn cảnh của người bị quỷ ám xứ Ghêrasa là cực kỳ bi đát. Quỷ ô uế làm cho anh ra thân tàn ma dại: anh lang thang nơi mồ mả; anh hung dữ đến độ xiềng xích anh cũng bẻ gãy; anh “tru tréo và lấy đá rạch mình”. Thế  nhưng, Chúa đã dùng quyền năng giải cứu anh khỏi ách thống trị của quỷ. 
            Ai có cảm nghiệm được nỗi thống khổ của anh thì mới hiểu được niềm hạnh phúc của anh khi được giải thoát. Và nhất là hiểu niềm tri ân sâu xa của anh muốn đi theo Ngài để đền ơn cứu mạng. Thế mà lạ thay, Chúa lại nói anh trở về với thân quyến, nhưng lần này trở về như một con người mới và với sứ mạng loan báo cho người thân của mình biết quyền năng Chúa và lòng thương xót của Ngài.
            Ở lại trong một người vẫn còn sướng hơn về hỏa ngục. Nói khác đi, con được một thân chủ là hỏa ngục còn rộng hơn được một chút. Ma quỉ biết rằng Chúa đến tiêu diệt uy lực của chúng, uy quyền mà chúng có từ khi Adong, Evà phạm tội. Nay Chúa đến, chúng dần dần mất chủ quyền mà trở về nơi khóc lóc khổ sở...
            Khi Chúa phán hỏi: “Tên ngươi là gì?” (c.9) thì người đó nói “Tên tôi là cơ binh” (c.9). Cơ binh là một đạo quân La Mã thời ấy có khoảng 6826 người lính. Điều này muốn nói lên rằng thần dữ ở trong người xấu số rất là đông đảo, và cũng nói lên rằng ngoài satan, còn vô số quỉ thần khác nữa. Cho nên, khi nhập vào nạn nhân là chúng làm chủ trí khôn tình cảm, lý chí, nạn nhân sẽ không làm chủ mình được nữa.
            Ta thấy kẻ bị ám có sức mạnh phi thường dù gông cùm xích sắt cũng vô ích, đá sỏi rạch nát mình mà không đau đớn. Một người thường không thể làm như thế. Khi được lệnh xuất ra chúng còn xin được nhập vào bầy heo đang ăn ở sườn núi (c.11), rồi chạy xồng xộc xuống biển chết ngộp lối hai ngàn con (c.13). Đấy còn là sức mạnh của ma quỉ. Chúng ta còn thấy được sức mạnh đó không. Ma quỉ thường thổi phồng trong tội trọng của điều răn thứ V, VI, VII, VIII...
            Hành động đi bước trước của Chúa Giêsu đem lại hai thái độ đáp trả hoàn toàn khác nhau. Nếu như chàng thanh niên được giải thoát khỏi ma quỷ, anh muốn được ở với Người (x. Mc 5, 18) hay anh mạnh dạn ra đi rao truyền tất cả những gì mà Người đã làm cho anh (x. Mc 5, 20). Trái lại, đám đông dân chúng khi biết Đức Giê-su thực thi, giải thoát cho anh, họ lại “đuổi khéo” Người. Thay vì được chứng kiến một phép lạ cả thể như thế, họ sẽ hân hoan vui mừng mời Ngài ở lại với họ. Nhưng tất cả là không, họ đã quen thuộc với những việc làm của chàng thanh niên, những hành động kỳ quái của ma quỷ. 
            Thay vì phải khước từ quyền lực của quỷ ma, dân làng lại chối từ Đấng có sức mạnh trên ma quỷ (Mc 5,17). Hai thái độ, hai hành vi đáp trả hoàn toàn trái ngược. Chàng thanh niên được giải thoát khỏi ma quỷ đã thành tâm, khiêm tốn đón nhận lòng xót thương và thực sự đã trở nên chứng nhân của lòng thương xót (Mc 5, 20). Đám đông, dân làng khép mình, đóng cửa và trốn chạy khỏi Đấng xót thương.
            Dù vì lý do nào chăng nữa, thì rõ ràng dân vùng đất Ghêrasa chưa đón nhận Chúa; họ muốn ở lại trong tình trạng bình thường của họ dẫu biết rằng tình trạng đó còn tăm tối, mê muội.
            Qua trang bài Tin mừng hôm nay, biết đâu đấy có những lúc trong cuộc sống của bạn và tôi, chúng ta muốn được an ổn theo lẽ thế gian mà không muốn đón nhận Chúa. Chẳng hạn, vì sợ ảnh hưởng đến tương lai, sự nghiệp mà không ít người tín hữu trong chúng ta ngày nay không dám tuyên xưng mình là kẻ có đạo.
            Trên con đường nhân đức tiến về quê hương Nước Trời, đôi khi chúng ta cũng mang tâm tưởng của đám đông. Chúng ta bám víu, níu kéo những thực tại trần gian như quyền lực, lợi lộc, danh vọng... mà không dám mạnh dạn nói không với “ba thù” để rồi đời sống đức tin của người con cái Chúa bị chao đảo, khủng hoảng khi phải đối diện với những nghịch cảnh, bệnh tật, đâu khổ, khó khăn và tội lỗi...
            Ước mong sao chúng ta luôn biết năng nhận Bí Tích Giao Hòa để lắng nghe và đón nhận lòng nhân từ từ nơi Cha Nhân Lành để rồi mạnh dạn ra đi, rao truyền về tình thương và lòng nhân hậu của Thiên Chúa cho anh chị em đang sống xung quanh chúng ta. 

Đang xử lý, vui lòng đợi trong giây lát...