26/08/2021
1926

XIN CHO CON VÀ MUÔN NGƯỜI LUÔN VỮNG TIN

 

 "Con tưởng rằng con vững tin, tin vào Chúa là Cha nhân hiền, khi cuộc sống nhẹ trôi êm đềm với tháng ngày lặng lẽ bình yên...."

Sáng nay là ngày thứ sáu, đợt cách ly lần hai theo chỉ 16 được áp dụng cao hơn, vì bệnh dịch đang tiếp tục tăng trên các tỉnh thành phố khu vực miền nam.

     Cũng như các buổi sáng trước đây, bên nhà ông bạn hàng xóm đúng sáu giờ sáng là ông ấy mở nhạc thánh ca rồi ngồi uống cà phê và thưởng thức nhạc, sáng nay khi nhạc được mở lên, bài hát đầu tiên sáng tác bởi Linh Mục Nguyễn Duy được ca sĩ Hồng Ân cất lên: "Con tưởng rằng con vững tin..." tôi giật mình khi từng lời bài hát như đi sâu vào thực tế của cuộc sống hiện tại quá, dù rằng trước đây đã được nghe rất nhiều, nhưng chỉ nghe cho vui tai là chính chứ không suy ngẫm lời bài hát, khi chưa có dịch bệnh vì "Cuộc sống nhẹ trôi êm đềm" cứ muốn đi đâu thì đi làm gì thì làm, ngày đi làm kiếm tiền, tối về quây quần bên gia đình ấm êm, Chúa nhật lại bon bon đến nhà thờ cùng bà con dâng lễ, đủ ăn đủ mặc, không gì ngăn cản cả, và tuy không nghỉ tới nhưng cũng tưởng mình luôn "Vững tin vào Chúa". Nhưng  hôm nay cuộc sống trở nên khó khăn vì dịch bệnh phức tạp, nhà nhà cách ly, phố phường vắng lặng, cấm ra đường để phòng dịch, không thể đi đến nhà thờ cho dù rất gần, không được dâng lễ tại nhà thờ dù quý cha vẫn luôn ở đó, cuộc sống chật vật đủ đường, thiếu trước hụt sau, ăn buổi mai lo kiếm cái nhai buổi tối, tương lai chưa biết ra sao, khi dịch bệnh đang hoành hành khắp chốn, rồi cầu xin cùng Chúa nhưng mọi việc vẫn vậy, không thi triển, sự khó khăn chồng chất, và lúc này liệu đức tin có còn được vững nữa hay không? 

"...bên trời ngập tràn cơn giông tố. Con lo âu lạc bến xa bờ, con mới biết rằng con chưa vững tin."

            Sự lo âu chi phối làm lu mờ đức tin nếu không được vun đắp cách này hay cách khác, đến nhà thờ có cộng đoàn có quý cha cùng vun đắp và được bồi bổ cho đức tin thêm mỗi ngày, đức tin luôn được nuôi dưỡng nhờ tập thể, đức tin luôn được chăm lo qua từng thánh lễ, qua từng lời kinh và thỏa mãn khi được ẵm Thánh Thể vào trong lòng, làm phát sinh tình yêu kính thờ Thiên Chúa. Vì vậy khi đọc từng lời kinh, hát từng khúc thánh ca, cần phải suy ngẫm không qua loa, không đọc theo bản năng, hát theo lập trình, hoặc đọc cho xong giờ kinh nguyện, mà được nhìn thấy từ cha ông đã làm và giờ ta cũng làm theo cho đúng lệ thôi, chứ chẳng xem đó là việc cần làm, việc cần đọc, là thức ăn nuôi dưỡng đức tin, là việc đạo đức, mà chỉ theo xu hướng, cứ thế mỗi ngày mỗi nhạt, vẫn đọc nhưng để cho có, rồi lâu ngày bớt dần phần kinh, và cảm thấy khó chịu khi đọc quá dài, lâu dần sẽ bỏ các giờ kinh. Qua suy nghỉ đó, tôi chợt giật mình và nhìn lại bản thân mình như khúc gỗ được sơn vẽ đẹp mà nay đã phai nhạt dần theo năm tháng, đặc biệt là những ngày tháng này ở nhà tránh dịch với gia đình, có lẽ con người ai cũng thế, sự yếu đuối mỏng dòn xác phàm trước ba thù của cuộc sống, để chiến thắng được cần phải có ơn của Chúa ở kề bên.

"... Nhờ ơn Chúa, con kiên trì tín thác kể từ đây, khi yên vui cũng như khi sầu đầy."

Suy ngẫm kỹ lời bài hát mới thấy thấm thía với thời cuộc hôm nay, khi ngoài kia dịch bệnh đang làm nhiều gia đình điêu đứng, người xa người, có nhà mà không thể về, đói không biết kêu ai, rồi bao người ngậm ngùi nhìn người thân lìa xa mãi mãi vì dịch bệnh mà không được gặp nhìn mặt một lần cuối, chỉ được nghe, và khi đón nhận chỉ là hộp tro tàn trên tay, bên cạnh đó một số anh chị em phải đi bộ cả mấy chục kilômét, hoặc chạy xe máy cả mấy trăm kilômét để về nhà, nhưng trên đường gặp đủ mọi hiểm nguy.

Là người công giáo rớt vào những tình huống như vậy liệu đức tin có còn vững mạnh nữa không? tất cả để vượt thắng được cần nhất có ơn của Chúa ở kề bên, nhưng để ơn Chúa được thể hiện thì cần nhất sự hy sinh cầu nguyện của nhiều người, của cả cộng đoàn, tuy vậy bản thân mọi người cũng phải biết phó thác, nhưng nếu biết phó thác thì đức tin đã vững rồi, chỉ sợ là chán nản vì bao nỗi lo toan, chán nản vì thiếu cái này, hụt cái kia, bao việc chờ đợi mà không thể làm, chán nản vì ở nhà nhìn người nhà thấy bực, chán nản vì không có tiền.v.v.. rồi vì chán nản sẽ gây bao hệ lụy, trong đó việc đọc kinh là việc được bỏ đầu tiên vì rào cản của sự chán nản, đặc biệt thời gian này xa nhà thờ xa người thân và xa cộng đoàn. Việc cần nhất hiện tại bây giờ là lòng tin vào Chúa vẫn còn, vẫn biết phó thác, xin đừng để mờ nhạt trong những ngày tháng này, hãy suy ngẫm từng lời kinh từng khúc nhạc, trong giờ kinh nguyện, xin đừng qua loa cho xong. Vì có khi Chúa muốn thử thách sự kiên nhẫn của con người chúng ta:  “Thưa Thầy, chúng con chết mất mà Thầy không quan tâm đến sao?” (Mc 4, 35-40).

Qua  khúc nhạc thánh ca CHO CON VỮNG TIN đã làm tôi thức tĩnh, mới biết rằng đức tin của mình còn yếu kém nhiều, cần phải bồi dưỡng qua những giờ kinh nguyện gia đình sốt mến, như lời Thánh Giacôbê Tông Đồ : "đức tin không có việc làm là đức tin chết" ( Gc2: 17).

Lạy Chúa sự yếu đuối mỏng dòn trong tâm hồn của mỗi người chúng con, xin Chúa chống đỡ giúp chúng con đễ chúng con được vững mạnh trong đức tin vượt thắng ba thù của cuộc sống, amen.

  24/08/21

BMVTT Hạt Biên Hòa

Phêrô Lê Xuân Thiềm

 


Đang xử lý, vui lòng đợi trong giây lát...