10/03/2015
413

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca

Khi ấy, có mấy người thuộc phái Sađốc, là những người chối không tin có sự sống lại, đến gần Chúa Giêsu hỏi Người rằng: "Thưa Thầy, Môsê đã viết cho chúng tôi: Nếu ai có một người anh cưới vợ, rồi chết đi mà không có con, thì người em phải cưới người vợ goá đó, để cho anh mình có kẻ nối giòng. Vậy có bảy anh em: người thứ nhất cưới vợ rồi chết mà không có con. Người kế tiếp cưới vợ goá đó, rồi cũng chết không con. Người thứ ba cũng cưới người vợ goá đó. Và tất cả bảy người đều cưới như vậy và đều chết mà không để lại người con nào; sau cùng người thiếu phụ đó cũng chết. Vậy đến ngày sống lại, người đàn bà đó sẽ là vợ ai trong các người ấy? vì tất cả bảy người đều lấy người ấy làm vợ".

Chúa Giêsu trả lời họ rằng: "Con cái đời này cưới vợ, lấy chồng, song những ai sẽ xét đáng được dự phần đời sau và được sống lại từ cõi chết, thì sẽ không cưới vợ lấy chồng. Họ sẽ không thể chết nữa: vì họ giống như thiên thần. Họ là con cái Thiên Chúa: vì họ là con cái của sự sống lại. Về vấn đề kẻ chết sống lại, thì Môsê đã cho biết điều ấy trong đoạn nói về Bụi gai, khi ông gọi Chúa là Thiên Chúa Abraham, Thiên Chúa Isaac, và Thiên Chúa Giacóp. Nhưng Thiên Chúa không phải là Thiên Chúa của kẻ chết, mà là của kẻ sống. Vì mọi người đều sống cho Chúa".

  Đó là lời Chúa.

Sống lại

Trong chương trình “Những điều bạn có thể chưa biết” của đài VTV3 có tường thuật một trường hợp lạ lùng: Một phụ nữ bị nhồi máu cơ tim. Chị tắt thở. Chị đã chết. Nhưng nhiều giờ sau, chị tỉnh lại. Các bác sĩ hỏi chị đã thấy gì trong thời gian ấy. Chị trả lời: chị thấy mình như bay bổng lên cao, và từ trên cao chị nhìn xuống thấy các bác sĩ, các y tá đang chăm sóc cho mình, nhìn thấy thân xác mình nằm bất động, nhìn thấy thuốc men, dụng cụ y tế. Chị cũng nhìn thấy một chiếc giày tennis cũ màu xanh da trời, đế giày bị mòn ở mép trong bàn chân, giây giày màu trắng, đầu một sợi dây thòng xuống dưới đáy giày. Nghe lời tả rất chi tiết của chị, vị bác sĩ chuyên điều tra băn khoăn để ý tìm kiếm. Một hôm vị bác sĩ đi qua tòa nhà đối diện nhìn sang bệnh viện, bà giật mình kinh hãi vì thấy ở tầng ba của tòa nhà, trên một gờ xi măng rất cheo leo, có một chiếc giày tennis cũ ai đã đặt ở đó tự hồi nào. Vị bác sĩ quan sát kỹ lưỡng và thấy chiếc giày giống từng chi tiết với chiếc giày mà người chết kể lại: chiếc giày vải cũ màu xanh, đế giày mòn ở mép trong, dây giày màu trắng, đầu một dây thòng xuống nằm ở dưới đáy giày.

Đó là một trong 1370 trường hợp trở về từ cõi chết mà các bác sĩ Đức và Mỹ đã điều tra. Theo những người có kinh nghiệm về cái chết này thuật lại thì: Cuộc sống ở “cõi bên kia” hạnh phúc hơn cuộc sống ở đời này. Và sau khi “chết đi sống lại”, không ai còn sợ chết nữa, không ai muốn kiếm tiền bạc, danh vọng, lạc thú gì nữa. Điều duy nhất mà họ quan tâm là sống yêu thương, quảng đại, phục vụ mọi người. Tất nhiên đây chưa phải là bằng chứng chắc chắn về việc người chết sống lại. Nhưng nó rất gần với mặc khải của Lời Chúa hôm nay. Và kinh nghiệm hiếm có của họ rất có thể hữu ích cho ta. Kinh nghiệm của họ nói với ta hai điều:

1) Có cuộc sống khác ở bên kia cái chết. Kinh nghiệm của họ phù hợp với niềm tin dân gian, nhất là của người Việt Nam vẫn tin rằng: thác là phế thách, còn là tinh anh. Vì tin có sự sống ở bên kia cái chết mà chúng ta mới thờ kính tổ tiên, cúng quảy, giỗ chạp.

Niềm tin ấy phù hợp với giáo lý của Chúa. Khi Môsê thấy Chúa hiện ra trong bụi gai cháy đỏ. Ông hỏi Chúa là ai. Chúa trả lời: “Ta là Thiên Chúa của Abraham, Isaác, Giacóp”. Vào thời của Môsê, Abraham đã qua đời được 5, 6 trăm năm. Vậy mà Chúa vẫn tự giới thiệu là Thiên Chúa Abraham, tức là Abraham vẫn sống, đang sống bên Chúa. Vì Thiên Chúa là Thiên Chúa của người sống chứ không phải Thiên Chúa của kẻ chết.

Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu nhiều lần nhắc đến cuộc sống sau cái chết như dụ ngôn người giàu có và Lagiarô, trong dụ ngôn về ngày phán xét, dụ ngôn lúa đồng và cỏ dại.

Theo thánh Phaolô, cuộc sống đời sau mới là đích điểm mà mọi tạo vật nhắm tới. Trong thư Rôma, Ngài viết: “Muôn loài thọ tạo những ngong ngóng chờ ngày Thiên Chúa mạc khải vinh quang của con cái Người. Quả thế, muôn loài đã lâm vào cảnh hư ảo, không phải vì chúng muốn, nhưng là vì Thiên Chúa bắt phải chịu vậy. Thật vậy, chúng ta biết rằng: cho đến nay, muôn loài thọ tạo cùng rên siết và quằn quại như sắp sinh nở” (Rm 8,19-23)

Chúng ta rên siết vì cuộc sống hiện tại đầy khổ ải. Chúng ta mong chờ cuộc sống đích thực ở mai sau. Đời sống này là thời kỳ thai nghén. Ta phải chịu đau đớn để sinh vào đời sau.

2) Cuộc sống ở bên kia rất khác với cuộc sống hiện tại. Khi Chúa Giêsu trả lời người Sadducêô, Chúa Giêsu đã mặc khải ba chân lý.

Chân lý thứ nhất: Chỉ những ai được tuyển chọn mới được vào Nước Chúa. Sự sống đời sau có đó. Nhưng không phải ai cũng vào được. Chỉ có những người được xét là xứng đáng mới được vào. Trong Phúc Âm, nhiều lần Chúa đã nói tới việc tuyển chọn này. Chúa sẽ loại chiên ra khỏi dê, lúa tốt ra khỏi cỏ dại, cá tốt ra khỏi cá xấu. Tiêu chuẩn để chọn lựa là Tám mối phúc, nhất là giới răn bác ái yêu thương.

Chân lý thứ hai: Người ta sẽ giống như thiên thần. Đời sống trên trời sẽ không có gì giống với đời sống dưới đất. Sẽ không còn đói khát nên sẽ không cần ăn uống. Sẽ chẳng có lấy vợ lấy chồng, sẽ chẳng cần sinh con để nối dõi vì người ta không bao giờ chết nữa. Nếu vậy, trên trời ta có còn là ta nữa không hay ta trở thành một người khác, một kiếp khác? Thưa, tuy có khác nhưng ta vẫn là ta. Đứa bé bụ bẫm hôm nay chẳng có gì giống với cái bào thai ngọ nguậy trong bụng mẹ hôm qua. Nhưng cả hai chỉ là một. Bà cụ 90 tuổi hôm nay chẳng còn gì giống với cô thiếu nữ mà bà đã là cách nay 70 năm. Nhưng cả hai vẫn là một. Chú bướm xinh đẹp nhởn nhơ bay lượn trên khóm hoa hôm nay chẳng có gì giống với gã sâu xấu xí lê la trên đất hôm qua. Nhưng cả hai vẫn chỉ là một.

Trên trời, ta sống một cuộc sống khác, không ăn uống, không lấy vợ lấy chồng. Nhưng ta vẫn là ta. Có khác biệt nhưng vẫn có liên tục.

Chân lý thứ ba: Ta sẽ trở thành con Thiên Chúa. Sống lại rồi, ta như đứa con bấy lâu phiêu bạt xa quê nay được trở lại nhà cha mẹ. Tâm hồn luôn bị dằn vặt vì niềm khao khát vô biên, nay mới được no thỏa: Thiên Chúa chính là hạnh phúc lấp đầy được vực thẳm khao khát vô biên của ta. Thánh Augustinô đã nói: “Lạy Chúa, Chúa dựng nên con cho Chúa, nên lòng con mãi khắc khoải băn khoăn cho đến khi được nghỉ yên trong Chúa”. Là con Thiên Chúa, hạnh phúc lớn nhất của ta là được tham dự vào sự sống của Thiên Chúa Ba Ngôi. Sự sống của Thiên Chúa Ba Ngôi là cội nguồn hạnh phúc, nên thánh Phaolô đã nói: “Những đau khổ ta chịu bây giờ không thấm gì so với hạnh phúc sau này ta sẽ được. Và mọi tạo vật mong tới ngày được giải thoát, không phải lệ thuộc vào cảnh hư nát, để được cùng con cái Thiên Chúa chung hưởng tự do và vinh quang” (Rm 8,22). Vì hạnh phúc ấy mà tám mẹ con trong bài đọc thứ nhất đã cam chịu mọi khổ hình.

Lời Chúa hôm nay đem lại cho ta bao niềm hy vọng. Chúa cho ta biết, đời ta sẽ không đi trong bất định, lạc vào hư vô, nhưng đời ta có một cùng đích, đó là trở về với Thiên Chúa là cội nguồn của ta. Đời ta sẽ không chìm đắm trong đau khổ, nhưng sẽ vươn lên hạnh phúc, hạnh phúc làm con Thiên Chúa, hạnh phúc chia sẻ sự sống của Thiên Chúa Ba Ngôi. Đời ta như vậy sẽ không đi vào mạt kiếp lụi tàn, nhưng sẽ triển nở trong vinh quang tự do. Đúng như lời thánh Phaolô nói: “Gieo xuống thì hư nát, mà chỗi dậy thì bất diệt; gieo xuống thì hèn hạ, mà chỗi dậy thì vinh quang; gieo xuống thì yếu đuối, mà chỗi dậy thì mạnh mẽ; gieo xuống là thân thể có sinh khí, mà chỗi dậy là thân thể có thần khí” (1Cr 15,43-44)

Lạy Chúa, xin cho con biết sống ở đời này theo đúng Lời Chúa dạy, để mai sau con xứng đáng được trở nên con của Chúa. Amen.

 

KIỂM ĐIỂM ĐỜI SỐNG

  1. Cái chết là một thành phần của đời sống. Bạn chuẩn bị và đón nhận cái chết thế nào?
  2. Con người sinh ra không phải để chết nhưng để sống. Bạn hiểu câu này thế nào?
  3. Đời sau ta sẽ sống với Chúa. Ngay từ bây giờ bạn phải làm gì để chuẩn bị cho cuộc sống với Chúa?

ĐTGM. Giuse Ngô Quang Kiệt

Đối với Thiên Chúa mọi người đều đang sống

Cách đặt vấn đề ‘kẻ chết sống lại’ của nhóm Xa-đốc quả là rất ấn tượng, nhưng cũng ấn tượng không kém là cách giải đáp của Đức Giê-su. Chúng ta rất dễ bị cuốn hút vào một cuộc tranh luận mang tính triết lý như thế: ‘có hay không có sự sống lại từ cõi chết?’. Thật ra trong câu trả lời, Đức Giê-su không chỉ giới hạn trong việc chứng minh tính lô-gíc của sự sống lại. Người còn đi xa hơn thế rất nhiều khi khảng định: sự sống và sự sống lại liên quan trực tiếp tới bản chất hay yếu tính của Thiên Chúa. Vấn đề ‘sống lại từ cõi chết’ thường được chúng ta đặt ra như sau: Con người có thật sẽ sống lại không? Tại sao họ lại cần phải sống lại? Do quyền năng nào mà họ được sống lại? Thiết nghĩ các vấn nạn tương tự cũng được anh em Phật Giáo đặt ra khi thuyết pháp về kiếp luân hồi. Và anh em cũng trưng ra những giải thích hết sức hợp lý dựa trên một số định đề được công nhận, mà không cần đề cập gì tới sự hiện hữu của Thiên Chúa. Để trả lời thắc mắc của nhóm Xa-đốc là những người Do Thái chính hiệu, Đức Giê-su chỉ cần viện dẫn quyền năng tuyệt đối của Thiên Chúa thì đã quá đủ sức thuyết phục.

Qua câu giải đáp, Đức Giê-su thực tình muốn đưa các thính giả tới một khám phá rất Tin Mừng về Thiên Chúa. Nhân vấn đề ‘kẻ chết sống lại’, Người mời gọi đám thính giả tiến sâu hơn vào sự hiểu biết về bản tính đích thực của Thiên Chúa: “Thiên Chúa không phải là Thiên Chúa của kẻ chết, nhưng là Thiên Chúa của kẻ sống, vì đối với Người, tất cả đều đang sống”.

Trước hết, Người cho một định nghĩa về Thiên Chúa trong tương quan trực tiếp với từng người chúng ta. Trong tương quan này Thiên Chúa không những là sự sống qua việc tạo dựng loài người và ban cho họ sự sống qua việc thổi hơi trên họ, nhưng Ngài còn là sự sống lại của họ… vì tất cả - tất cả mọi người đều đã chết trong tội. Khi đề cập tới các kẻ được cứu rỗi Người gọi “họ là con cái Thiên Chúa, vì là con cái sự sống lại”. Nói như thế, hầu như Đức Giê-su muốn khảng định: đối với mỗi con người tội lỗi, cũng như toàn thể nhân loại hư hỏng, thì Thiên Chúa không những là sự sống trong tạo dựng, mà còn là sự sống lại nữa trong thực tế hiện sinh của kiếp người. Sẽ không tìm thấy bất cứ một người lành hay thánh thiện nào trên thiên quốc, nếu không phải là những kẻ được sống lại từ cõi chết tội lỗi. Sách Khải Huyền đã xác định rõ điều này bằng hình ảnh: “Những người mặc áo trắng kia là ai vậy?... Họ đã giặt sạch và tẩy trắng áo mình trong máu Con Chiên” (Kh 7, 13-14).

Đối với tất cả mọi người, không trừ một ai, bằng cách này hay cách khác, họ chỉ có thể trở thành con Thiên Chúa vì họ đã được sống lại từ cõi chết của tội lỗi. Thực thế, như Phao-lô khảng định sau này: không một ai thoát khỏi tình trạng này, không một ai có thể là luật trừ. “Vì một người duy nhất, mà tội lỗi đã xâm nhập trần gian, và tội lỗi gây nên sự chết; như thế sự chết đã lan tràn tới mọi người, bởi vì mọi người đã phạm tội” (Rm 5, 12). Trong giai thoại về La-da-rô sống lại, Đức Giê-su cũng đã tự giới thiệu: “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống!” (Ga 11, 25). Đáng lưu ý ở đây là ‘sự sống lại’ được đặt trước cả ‘sự sống’. Người không chỉ khảng định là Ta - hay Thiên Chúa có khả năng ‘làm’ cho sống lại, mà chính Người ‘là’ sự sống lại. Đối với Người, làm cho sống lại thể lý từ cõi chết như trường hợp La-da-rô, hay sẽ xảy đến cho hết mọi người trong ngày sau hết, chỉ là sự kiện nhỏ; sự thật lớn hơn nhiều là những ai đặt trọn niềm tin vào Đức Ki-tô Giê-su, Đấng cứu độ duy nhất, đầu sẽ được cho sống lại từ cõi chết của tội lỗi, vì đã tiếp nhận lòng từ bi thương xót của Thiên Chúa. Người quả là sự sống lại, nhất là đối với những ai đã chết trong lỗi tội nặng nề. “Ai tin vào Thầy thì dù đã chết cũng sẽ được sống”.

Và vì Thiên Chúa là sự sống lại và là sự sống, nên “đối với Người, tất cả đều đang sống”. Lòng thương xót và ơn cứu độ của Ngài đạt tới hết thảy mọi người, không loại trừ ai. Con người có muốn tiếp nhận hay không tiếp nhận lòng nhân từ đó lại là một chuyện khác. Vì thế Ngài tuyên bố mình “không phải là Thiên Chúa của kẻ chết, nhưng là Thiên Chúa của kẻ sống”. Phao-lô gợi lại tư tưởng trên như sau: “Ân sủng của Thiên Chúa ban nhờ một người duy nhất là Đức Giê-su Ki-tô, còn dồi dào hơn biết mấy cho muôn người…vì họ trở nên công chính… được sống… và được thống trị ” (Rm 5,15.17). Quả thế, Đức Giê-su Ki-tô, trong cái chết và phục sinh của Người, đã minh chứng cách hùng hồn rằng, tự bản chất Thiên Chúa tiên quyết chính là sự sống lại. Đó là nền tảng vững chắc nhất của niềm tin và hy vọng của mọi Ki-tô hữu. Tin và hy vọng được sống lại, không chỉ sẽ xẩy đến về mặt thể lý trong ngày sau hết, nhưng đã và đang sẩy ra liên tục trong cuộc sống đức tin, trước hết vào ngày chịu phép rửa, rồi mỗi khi con người rơi vào cái chết muôn hình vạn trạng của tội lỗi, họ được chỗi dậy trong lòng thương xót tha thứ của Thiên Chúa.

Quả thật ‘Thiên Chúa là sự sống lại và là sự sống’ của hết thảy mọi người, của tôi và bạn nữa, trong mọi nơi mọi lúc. Có điều chúng ta có thật xác tín điều đó không?

Lạy Chúa Ki-tô đã chết và sống lại, xin cho con biết tuyên xưng không ngừng: Chúa chính là sự sống lại và là sự sống của con. Mỗi khi tự nhắc nhở mình là ‘con Thiên Chúa’, xin cho con cũng xác tín vững chắc rằng, mình đã và đang không ngừng được sống lại từ cõi chết của tội lỗi…, nhờ vào lượng từ bi hải hà của Chúa mà thôi. Con muốn luôn nhắc nhở mình điều này, để con có thể không ngừng cất tiếng ca tụng lòng từ bi thương xót Chúa, ngay giữa những tội lỗi và yếu hèn nhất của con. A-men

Lm. Gioan Nguyễn Văn Ty. SDB

Chết không phải là hết

Cuộc sống luôn đặt ra cho chúng ta một câu hỏi: Tôi sinh ra làm gì? Chết rồi đi đâu? Đây là câu hỏi đưa đến một hướng đi cho cuộc đời. Tin vào sự sống đời sau chắc chắn con người sẽ có cách hành xử khác với những người vô thần từ chối sự sống thần linh.

Thử hỏi, nếu không có sự sống đời sau cuộc đời này sẽ ra sao? Có lẽ người ta sẽ thấy cuộc đời là một phi lý. Sinh ra trong cuộc đời. Vật lộn với cuộc sống. Tranh đấu để tồn tại. Sống ăn ngay ở lành. Làm việc lương thiện. Chết rồi hết! Quả là bất công, vì đang khi đó có biết bao người sống chìm đắm trong lạc thú, sống vô luân họ chết cũng là chấm hết, hóa ra cuộc đời họ quá sướng, trong khi kẻ ăn ngay ở lành lại thiệt thòi vì hy sinh vô ích. Thế nên, phải có đời sau để trả lại công bằng cho cuộc sống làm người hôm nay. Người Phật Giáo thì tin vào kiếp luân hồi. Người Công Giáo thì có Cánh Chung. Chung quy đều là câu trả lời cho lý do phải sống ăn ngay ở lành trong cuộc sống làm người hôm nay.

Quả thực, nếu cuộc đời  là bể khổ và chết là hết thì thật là một tai họa cho kiếp người chúng ta, đúng như một ai đó đã ngao ngán bảo rằng:

“Cây xanh thiếu lá nó xanh xanh

Biết mình thế này thà đừng sinh ra”

Vâng, nếu cuộc đời này thiếu hạnh phúc như cây xanh thiếu lá thì niềm tin cho chúng ta sự hy vọng vào một thế giới ngày mai sẽ không còn đau khổ, và không còn sự chết. Con người sinh ra không phải để chết mà là để sống. Cái chết chỉ là sự chuyển đổi một cách sống khác hoàn hảo hơn cuộc sống hôm nay.

Mấy năm gần đây, một số bác sĩ người Đức và Mỹ đã nghiên cứu đến hiện tượng gọi là “kinh nghiệm cận tử” (near death experience) : nhiều người vì một tai nạn hay một lý do nào đó đã ngất đi trong một thời gian khá dài. Về mặt thể lý, coi như họ đã chết. Nhưng sau đó họ sống lại. Các bác sĩ đã phỏng vấn 1370 người ấy. Trong những điều họ thuật lại, có những điểm mà ai cũng nhất trí, như sau :

- Cuộc sống ở  “cõi bên kia” hạnh phúc hơn cuộc sống ở đời này.

- Sau khi “chết đi sống lại”, không ai còn sợ chết nữa, không ai ham muốn kiếm tiền bạc danh vọng lạc thú gì nữa. Điều duy nhất mà họ quan tâm là sống yêu thương, quảng đại, phục vụ mọi người (Tóm bài của Willie Hoffsuemmer).

Cái chết và sự Phục sinh của Chúa Giê-su chính là câu trả lời cho cuộc sống chúng ta. Ngài đã chết và sống lại. Sự sống Phục sinh của Ngài hoàn toàn khác lạ với cuộc sống nhân trần. Mặc dù Ngài vẫn mang thân xác con người nhưng các môn đệ đã không nhận ra Người. Sự sống Phục sinh luôn thanh thoát nhẹ nhàng. Ngài đến và đi. Ngài hiện diện chỗ này. Ngài hiện diện chỗ khác. Không gian và thời gian như dừng lại với cuộc sống Phục sinh. Ngài nói rằng Ngài về Nhà Cha. Về nơi hạnh phúc trường sinh. Nơi đó Ngài cũng dọn chỗ cho tất cả những ai tin vào Người.

Lời Chúa hôm nay cũng khẳng định cho chúng ta thấy có sự sống đời sau. Sự sống đời sau thì tròn đầy, viên mãn. Con người không còn phải lo dựng vợ gả chồng để lưu truyền nòi giống. Con người sống bất tử như các thiên thần. Vì Đấng Tạo dựng con người đã mạc khải chính mình là Thiên Chúa kẻ sống chứ không phải kẻ chết. Ngài tạo dựng chúng ta để được sống trường sinh như Ngài.

Nhưng để có một sự sống đời sau cũng đòi hỏi con người hôm nay biết sống tròn trách nhiệm làm người của mình. Chúa Giê-su luôn hoàn thành bổn phận Chúa Cha. Ngài đã tìm ý Chúa Cha để thực hiện. Ngài luôn xin vâng theo thánh ý Chúa Cha. Đây cũng là con đường tiến vào sự phục sinh vinh quang với Chúa nếu chúng ta biết đi theo con đường của Chúa. Con đường của hy sinh, từ bỏ những đam mê tội lỗi. Con đường của vâng phục theo thánh ý Chúa Cha, cho dẫu đường đời có lắm gian nguy. Con đường hẹp nhưng mang lại cho chúng ta sự sống đời đời.

Ước gì niềm tin vào sự phục sinh mai sau sẽ giúp chúng ta biết sống một cuộc đời đầy ý nghĩa hơn. Một cuộc đời sống tôn thờ Thiên Chúa và phục vụ đồng loại. Một cuộc đời lương thiện và vi tha. Xin đừng vì những quyến luyến của danh lợi thú khiến chúng ta đánh mất sự sống trường sinh. Amen

Lm. Jos Tạ Duy Tuyền

Đời nầy và đời sau

Không gì có thể huỷ diệt đời sống con người

Nắng và gió làm khô kiệt nước trên ruộng đồng, ao hồ... khiến người ta tưởng rằng nước đã mất đi nhưng thực ra nước ấy vẫn còn: Nước biến thành hơi rồi tích tụ thành mây và lại mưa xuống chan hoà trên mặt đất.

Trong phòng thí nghiệm, các nhà khoa học có thể tiêu hủy nước, biến nó thành hydrô và ôxy. Nhưng rồi khi điều kiện cho phép, hydrô và ôxy hòa hợp lại với nhau để thành nước.

Ở nhiệt độ dưới Oo C, nước hóa thành băng đá, nhưng rồi khi nhiệt độ lên cao, băng đá lại tan thành nước.

Như thế, nước có thể thay hình đổi dạng, bị biến đổi chứ không hề bị tiêu diệt.

Tương tự như thế, con người có thể bị biến đổi chứ không thể bị tiêu tan.

Đời nầy và đời sau là hai giai đoạn của một cuộc đời.

Có người cho rằng: Chết là hết, không có sự sống đời sau, không còn gì hết.

Nếu quả thật như thế thì cuộc sống của con người thật là bi đát, bởi vì, một khi cái chết đến nó sẽ cướp đi tất cả. Tiền rừng, bạc biển, công danh sự nghiệp lẫy lừng cũng chẳng đem lại lợi lộc gì cho kẻ đã chết.

Theo Giáo Huấn của Hội Thánh Công Giáo: Chết không phải là chấm dứt nhưng là bắt đầu một cuộc sống mới. Đời nầy và đời sau là hai giai đoạn của một cuộc sống.

- Hôm nay, con lăng quăng ngo ngoe trong vũng nước, nhưng mai đây nó sẽ hoá thành muỗi, giã từ vũng nước và bay sang môi trường khác.

- Hôm nay, con sâu còn nằm yên trong tổ kén; mai đây, nó hoá bướm bay lượn đó đây.

- Hôm nay, hạt lúa bị chôn vùi trong bùn đất, tưởng sẽ mục nát đi, ai ngờ mấy tháng sau nó hoá thành bụi lúa sum suê mang nhiều bông hạt...

Cũng thế, đời nầy con người sống tạm trên mặt đất, nhưng mai đây, con người sẽ từ giã cõi trần để bước sang một thế giới khác.

Như thế, chết không phải là bị tiêu diệt, nhưng là biến đổi. Thánh Phaolô viết:“Chúng ta sẽ không chết, nhưng hết thảy chúng ta sẽ được biến đổi... vì chưng cái hư hoại nầy sẽ mặc lấy bất hoại, đồ chết dở nầy sẽ mặc lấy trường sinh bất tử. (I Cor 15, 51. 53)

Chúa Giê-su dạy có sự sống đời sau

Khi những người thuộc phái Xa-đốc đến hỏi Chúa Giê-su về cuộc sống đời sau, Chúa Giê-su khẳng định là có. Ngài dạy rằng có “những người được xét là đáng được hưởng phúc đời sau thì không còn chết nữa. Họ giống như các thiên thần” (Lc 22, 36).

Trong dụ ngôn về ngày phán xét cuối cùng, Đức Giê-su cũng tỏ cho thấy kẻ dữ thì “phải ra đi để chịu cực hình muôn kiếp, còn những người công chính ra đi để hưởng lấy sự sống muôn đời.” (Mt 25,46) Như thế, Chúa Giê-su khẳng định không những có cuộc sống đời sau mà còn cho biết cuộc sống đó sẽ kéo dài “muôn đời muôn kiếp.”

Ngoài những lời dạy của mình, Chúa Giê-su còn dùng cả cuộc đời của Ngài để minh chứng cho thấy có cuộc sống đời sau.

Sự kiện Chúa Giê-su sống lại từ cõi chết chứng tỏ có sự sống đời sau.

Dù là Thiên Chúa quyền năng, Chúa Giê-su đã trở nên hoàn toàn là người như chúng ta, đã sống kiếp phàm trần như chúng ta, đã chết y hệt như chúng ta và qua ngày thứ ba, Ngài đã từ trong cõi chết sống lại và lên trời vinh hiển. Điều nầy chứng tỏ có sự sống đời sau.

Công trình cứu chuộc của Chúa Giê-su chứng tỏ có sự sống đời sau.

Nếu không có cuộc sống đời sau, không có thiên đàng hoả ngục, con người chết rồi là hết, và sau khi chết, ai cũng chỉ còn là tro bụi như ai… thì cuộc khổ nạn của Chúa Giê-su là hoàn toàn vô ích, cái chết đau thương của Chúa Giê-su trên thập giá chẳng mang lại lợi ích gì cho bất cứ ai. Chẳng lẽ Ngôi Hai Thiên Chúa lại chịu khổ nạn và chịu chết cách vô ích sao?

Để đổi lấy sự sống đời sau - một cuộc đời hạnh phúc vĩnh cửu - cho nhân loại, Chúa Giê-su đã không ngại trao hiến thân mình. Điều nầy chứng tỏ cuộc sống mai sau hoàn toàn có thực.

Lạy Chúa Giê-su,

Xin cho niềm tin vào cuộc sống đời sau trở thành một động cơ mạnh mẽ thúc đẩy chúng con sống tốt lành thánh thiện để mai đây được hưởng phúc đời đời.

Xin cho niềm hy vọng nầy cũng thúc đẩy chúng con hy sinh cầu nguyện nhiều hơn, siêng năng dâng lễ nhiều hơn trong tháng mười một nầy để cầu cho ông bà cha mẹ và các tín hữu đã ra đi trước chúng con được về quê trời vui hưởng hạnh phúc ngàn thu.

Lm. Inhaxiô Trần Ngà

Hành trang mang theo?

Gần cuối năm Phụng vụ, Giáo Hội nhắc lại cho người Kitô hữu về cái cùng đích của con người ở đời này và cuộc sống mai ngày mà con người sẽ về trình diện với Thiên Chúa.

Thông thường, con người chuẩn bị đi du lịch, đi tham quan hoặc một chuyến đi xa nào đó luôn luôn có sự chuẩn bị hành lý cho mình một cách thích ứng để việc ra đi có chiều thuận lợi.

Về phần Giáo Hội cũng muốn nhắc lại cho chúng ta sự ra đi vĩnh viễn của con người để trở về cõi sống mà chính Thiên Chúa là Vua của sự sống. Trong sách Ma-ca-bê quyển thứ hai thuật lại câu chuyện bảy anh em cùng với bà mẹ đã chọn cho mình hành trang dẫn đưa đến sự sống muôn đời (2 Mcb 7, 1-2. 9-14). Đó là một hành động can đảm, một thái độ kiên cường bất khuất trước những đòn vọt, tra tấn hành hạ của vua An-ti-ô-khô. Chắc chắn tự mình không thể diễn đạt được tâm tình chấp nhận một cách vui vẻ như thế. Lời của Thánh Phao-lô trong thư gửi tín hữu Thê-xa-lô-ni-ca minh xác điều mà con người có thể vượt qua những đau khổ ở trần gian này, nhờ sống trong ân sủng của Thiên Chúa là Đấng yêu thương chúng ta. Nhờ đó mà con người được vững mạnh, để làm và nói tất cả những gì tốt lành (2 Thes 2, 16 ). “Người cũng sẽ làm cho anh em được vững mạnh, và bảo vệ anh em khỏi ác thần” (2 Thes 3, 3).

Với những lý chứng từ lời của Đức Giêsu giảng dạy trong đoạn Tin Mừng Lc 20, 27-38 về kẻ chết sống lại và lời của Thánh Phao-lô trong thư gửi tín hữu Thê-xa-lô-ni-ca quyển thứ 2 là niềm hy vọng cho người Kitô hữu trong cuộc sống lữ hành đức tin để biết sẵn sàng chuẩn bị hành trang cho mình chờ ngày bước sang cõi sống vĩnh cữu với Thiên Chúa.

Tuy nhiên không phải ai cũng có đức tin ( 2 Thes 3, 2 ), bởi vì thánh Gia-cô-bê tông đồ có nhắc lại: “Đức tin không có việc làm là đức tin chết” (Gc 2, 17). Đa phần người Kitô hữu theo đạo giữ đạo nhiều hơn là sống đạo, vì còn nghiêng chiều về tính cách giữ đạo bên ngoài nhiều hơn. Do đó, trước những cơn thử thách và các biến cố của cuộc đời, con người chưa đón nhận đủ trong sự tự tin về ân sủng của Thiên Chúa.

Sự sống lại mà chính Đức Giêsu đã thực hiện khi còn ở trần gian này qua các câu chuyện sau đây:

-          La-za-rô sống lại ( Ga 11, 1-44 )

-          Con gái ông Gia-ia sống lại ( Lc 8, 49-56 )

-          Con trai của bà góa thành Na-in sống lại ( Lc 7, 11-17 )

Nhất là Ngài đã tự sống lại đủ minh chứng rằng có sự sống lại ở đời sau. Vì thế, người Kitô hữu cần phải biết chọn lựa những thứ cần thiết cho đời sống đức tin để làm hành trang cho chuyến đi xa của bản thân mình mà không hối tiếc khi lìa khỏi cuộc sống đời này.

Chắc chắn ai cũng có thể suy nghĩ như thế để rồi trong cuộc đời 20, 30, 40, …, 70, 80 năm là một cuộc hành trình dài giúp chúng ta tích góp những công nghiệp hầu khi chúng ta đi về với Chúa có cái gì mang theo cho tương xứng với sự sống lại vinh hiển sáng láng mà Thiên Chúa đã hứa ban cho con người.

Lm. Mặc Nhân

Cuộc sống mới

 

Kimberly Clark Sharp với cuốn “Sau Ánh Sáng” (After the Light) và Betty Eadie với cuốn “Ðược Ánh Sáng Ấp Ủ” (Embraced by the Light) là hai trường hợp kể lại kinh nghiệm của chính mình đã thấy gì ở bên kia cửa tử. Truyện bà Betty Eadie là một trường hợp điển hình cho tất cả những người đã chết rồi sống lại. Những gì thấy được có thể tóm lược vào 4 điểm chính:

1. Sau khi chết thì hồn ra khỏi xác nhìn thấy chính xác của mình và mọi sinh hoạt chung quanh.

2. Rồi hồn như đi nhanh qua một ống tối dài, như Bà Betty Eadie kể lại trong cuốn “Ðược Ánh Sáng Ấp Ủ” (trang 39). Ðây đúng là thung lũng bóng tối sự chết như Kinh Thánh đã từng nói tới.

3. Gặp được Nguồn Sáng: Có người cảm nghiệm thấy Chúa, có người thấy Ðức Maria như bà Betty Eadie: “Thấy tắm trong ánh sáng và thấy một bà mầu nhiệm mặc áo trắng đến cầm tay nâng đỡ tôi” (trang 191). “Bây giờ thì tôi biết có Chúa thật. Không còn chỉ tin vào một lực vũ trụ, mà tin vào một Ðấng đàng sau sức mạnh đó. Tôi thấy Ðấng đầy yêu thương đã dựng nên vũ trụ và đặt mọi khôn ngoan vào đó. Tôi thấy Ngài điều khiển trí khôn ngoan và sức mạnh này. Tôi thấy trực tiếp rằng, Chúa muốn chúng ta trở nên giống như Ngài, và Ngài cho chúng ta những đặc tính giống như Chúa, như óc tưởng tượng và sáng tạo, ý chí tự do, trí thông minh, và nhất là khả năng yêu thương...” (trang 61). “Tôi cảm nhận tình yêu của Chúa vô điều kiện, vượt trên mọi tình yêu trần thế... Và tôi được ấp ủ trong cánh tay của ánh sáng vĩnh cửu này” (trang 53).

Lúc đó hồn được soi sáng nhìn lại và thấy tất cả cuộc đời của mình hiện lên trong một nháy mắt. Ðạo Chúa vẫn gọi là phán xét.  Cũng có những trường hợp, thay vì gặp vùng ánh sáng yêu thương, thì lại gặp vùng đen tối, hiện hình thành quỉ dữ trong biển lửa khủng khiếp ghê rợn, như bác sĩ Raymond Moody thuật lại trong “Ánh Sáng Muôn Năm” (Light Beyond, Bantam Books 1989, trang 26-27).

4. Ðược biến đổi: “Tất cả mọi trường hợp đều được biến đổi sau khi đã gặp ánh sáng này... Họ trở nên đầy nhiệt lực và dễ thương hơn, đôi khi họ được sức cảm thụ lạ về những lãnh vực tâm linh trước kia không hề biết” (Ðược Ánh Sáng Biến Ðổi, trang 6). Một số người biết trước truyện sẽ xảy ra trong tương lai hay ở xa “Họ ít sợ hoặc không sợ chết nữa, vì họ biết có một cuộc sống mới. (trang 9-10). (Lm. Dũng Lạc Trần Cao Tường, Vũ Khúc Thăng Ca)

 Hôm nay, nhân dịp phái Sađốc hỏi về chuyện đời sau, Đức Giêsu tiết lộ khá chi tiết về cuộc sống mới, một khi xác đất vật hèn này qua đi.

 Sinh ký tử quy

        Adam và Eva đã bất tuân, phạm tội. Thiên Chúa đã luận phạt: “Ngươi sẽ phải đổ môi hôi trán mới có bánh ăn, cho đến khi trở về với đất, vì từ đất ngươi đã được lấy ra. Ngươi là bụi đất, sẽ trở về với bụi đất.” (St 3, 19) Vậy, cái chết là quy luật tất nhiên của con người, nhưng hình như ai cũng cố quên đi cái chết của mình.

        Thánh Phaolô cũng không quên nhắn nhủ với tín hữu Corinhtô: “Chúng ta biết rằng, nếu ngôi nhà của chúng ta ở dưới đất, là chiếc lều này, bị phá hủy đi, thì chúng ta có một nơi ở do Thiên Chúa dựng lên, một ngôi nhà vĩnh cửu ở trên trời, không do tay người thế làm ra”(1Cr 5,1).

       Vì cố quên đi, cố gắng chối bỏ cái chết, con người mới ra sức ham sống, tham sống, nỗ lực phấn đấu lo toan cho bản thân. Mỗi khi chiều theo dục vọng, ý riêng, hay tự ái, kiêu ngạo, mỗi khi tôi tham lam vơ vét, gian lận, lừa đảo, tham quyền cố vị, tôi chỉ biết sống ích kỷ, hưởng thụ, cố tình quên đi, không cần biết rằng, cái chết đang âm thầm đến từng giây, từng phút, từng giờ và từng ngày.

        “Biết trần gian là nơi tạm trú, sao con còn bo bo dành cho được sở này, chức kia, tiêc nuối chiếc bàn chiếc ghế,..? Con sẽ mang nó theo vào Thiên Đàng “hưởng phúc” đời đời sao? Phi lý và điên khùng.” (Đường Hy Vọng, số 672)

       Như vậy, thân xác này chỉ là cõi tạm. Nếu cứ mù quáng, ra sức o bế, vuốt ve nuông chiều, hưởng thụ, để rồi mai này chung cuộc tan rã trở về cát bụi, thì thật là phi lý và hoài công, vô ích. Càng lo toan phục vụ cho thân xác, tôi càng xa rời tha nhân, anh chị em chung quanh, càng xa lìa Thiên Chúa. Thánh Phaolô tha thiết nhắc nhủ:  “Ở trong thân xác này là lưu lạc xa Chúa… Điều chúng tôi thích hơn, đó là lìa bỏ thân xác để được ở bên Chúa”(2Cr 5,6-7).

       Cuộc sống mới

 Đức Giêsu đã mặc khải về cuộc sống mới. Linh hồn được siêu thoát, trong sáng như thiên thần:"Con cái đời này cưới vợ lấy chồng, chứ những ai được xét là đáng hưởng phúc đời sau và sống lại từ cõi chết, thì không cưới vợ cũng chẳng lấy chồng. Quả thật, họ không thể chết nữa”. Vì được ngang hàng với các thiên thần.”

        Đức Giêsu đã an ủi Martha trước nấm mồ Lazarô: “Ta là sự sống lại và là sự sống, ai tin Ta thì dù có chết cũng sẽ sống và ai sống mà tin Ta thì sẽ không phải chết bao giờ.”

        “Đối với người không biết đích, giờ chết là giờ thất vọng, vì mất tiền tài, mất khoái lạc, mất bằng hữu; trước mắt họ, toàn tối tăm, hư vô, sụp đ. Đối với con, cuối con đường hy vọng tràn ngập ánh sáng.” (Đường Hy Vọng, số 665)

       Lạy Chúa,"Chúa chẳng đành bỏ mặc con trong cõi âm ty, không đ kẻ hiếu trung này hư nát trong phần mộ." (Tv 16,10). Xin thương xót linh hồn tội lỗi chúng con, được cứu độ khỏi án phạt muôn đời.

        Lạy Mẹ Maria, xin biến đổi chúng con trở nên con cái Thiên Chúa thật sự. Nhờ ơn cứu độ của Chúa Giêsu, hy vọng chúng con xứng đáng là con cái sự sống lại. Amen.

 AM Trần Bình An 

Hợp hoan bên Chúa

(Trích dẫn từ ‘Như Thầy Đã Yêu’)

 

Trong kho tàng truyện cổ Tây phương có câu chuyện Công Chúa Ngủ Trong Rừng, như sau: Ngày xưa, ở vương quốc hạnh phúc, nhà vua sinh được một công chúa xinh đẹp tuyệt vời. Lễ rửa tội được tổ chức linh đình, có mặt các bà tiên, mỗi bà tặng công chúa một món quà là một lời chúc tốt đẹp.

Dù không được mời, mụ phù thủy ghen tức cũng bay đến, lẩm bẩm câu chúc dữ: “Một ngày kia, cái suốt chỉ sẽ đâm vào tay công chúa và con bé sẽ phải chết!”. Nói xong, mụ bay vù qua cửa sổ. Mọi người buồn bã mất vui. May thay, vẫn còn một bà tiên tốt bụng đến trễ. Bà nói: “Ta sẽ làm nhẹ lời nguyền rủa ấy: cô bé sẽ không chết, chỉ ngủ một giấc rất dài cho tới khi một hoàng tử tốt lành, sẽ đến nắm tay kéo dậy và cô sẽ được hạnh phúc mãi mãi”.

Để đề phòng, nhà vua cấm tất cả thần dân không được dùng suốt chỉ. Nhưng một ngày kia, công chúa lên tháp canh trong lâu đài và thấy một bà lão đang khâu vá. Cô xin bà cho khâu thử. Thế là cái suốt chỉ đâm vào tay cô, cô lăn ra chết! Người ta đặt xác cô giữa lâu đài, nhưng các bà tiên tốt bụng đã khiến mọi người trong lâu đài cùng bất tỉnh cả. Một rừng cây mọc lên che phủ lâu đài. Hoa thơm cỏ lạ bốn mùa đua nở.

Thời gian trôi đi đã ngàn năm, cho đến khi một hoàng tử lịch lãm đi săn ngang qua đó, khám phá ra lâu đài. Chàng bước vào ngỡ ngàng trước nàng công chúa xinh đẹp. Hoàng tử đã quỳ gối cầm tay công chúa, và nàng liền mở mắt chỗi dậy. Thế là hoàng tử rước công chúa về kinh thành, xin vua cha tổ chức lễ cưới linh đình.

Công chúa ngủ trong rừng chính là hình ảnh của người tín hữu an nghỉ trong ơn nghĩa Chúa. Sau một giấc ngủ dài họ được Thái Tử Bình An là chính Chúa Giêsu cầm tay nâng dậy, đưa vào tiệc cưới Nước Trời.

Chúng ta tin rằng con người sinh ra là để được sống mãi. Cái chết chỉ là ngưỡng cửa đưa vào chốn trường sinh. Một người chỉ có một cuộc sống, cuộc sống đời này sẽ quyết định số phận cho cuộc sống đời sau. Việc thiện hôm nay sẽ bảo đảm cho hạnh phúc ngày mai. Đúng như câu hát của nhạc sĩ Hoàng Văn: “Ngày mai, đang bắt đầu từ ngày hôm nay”.

Phái Xađốc, trái lại, họ không tin có sự sống đời sau, cũng chẳng tin có sự sống lại, nên hôm nay, Chúa Giêsu muốn tiết lộ một vài hình ảnh của đời sau rằng: Đời sau khác hẳn đời này. Người ta “không cưới vợ cũng chẳng lấy chồng” vì con người “không thể chết nữa”, nên đâu cần sinh con để bảo tồn nòi giống, nhưng được “sống ngang hàng với các thiên thần” là ca ngợi, tôn vinh và phụng thờ Thiên Chúa. Họ được thông phần vinh quang Thiên Chúa, được dự phần vào dòng dõi của Người. Thánh Phaolô đã viết: “Việc kẻ chết sống lại cũng vậy. Gieo xuống thì hư nát, mà chỗi dậy thì bất diệt, gieo xuống thì hèn hạ, mà chỗi dậy thì vinh quang; gieo xuống thì yếu đuối, mà chỗi dậy thì mạnh mẽ; gieo xuống là thân thể có sinh khí mà chỗi dậy là thân thể có thần khí”.

Quả thật, con người được Thiên Chúa dựng nên để sống trường sinh, nhưng vì sự đố kỵ của ma quỉ mà cái chết đã nhập vào thế gian. Thánh ý của Thiên Chúa không thể mãi mãi bị ngăn chặn bởi quỉ ma, con người phải tìm lại được quyền bất tử của mình. Đó là sự sống lại của những người công chính. Lời than thở của thánh Augustinô đã nói lên nỗi khát khao của con người: “Lạy Chúa, Chúa đã dựng nên con, hướng về Chúa, nên lòng con luôn khắc khoải cho đến khi được nghỉ an trong Chúa”.

Chúa dựng nên con người để hưởng hạnh phúc, nhưng không chỉ là hạnh phúc tạm bợ đời này, mà là hạnh phúc vĩnh hằng đời sau. Sống là một cuộc hành trình tiến về đời sau, về với Đấng hằng đợi chờ và yêu thương ta mãi mãi. Đừng mải mê với những hạnh phúc mau qua, những lạc thú bên đường mà quên cùng đích cuộc đời là phải gặp được Chúa. Có những kẻ sống như thể mình không bao giờ phải chết, họ ung dung hưởng thụ những thú vui trần tục. Họ đã chết ngay khi còn đang sống. Có những kẻ sống như thể chỉ có đời này, tự điển sống của họ không có từ “đời sau”. Họ đang sống mà như đã chết.

 

Lạy Chúa, chúng con cảm tạ Chúa, đã cho chúng con hưởng dùng hương hoa của cuộc sống cùng với bao niềm vui và hạnh phúc. Chúng con chỉ xin Chúa thêm một ân huệ này, là cho chúng con được về hợp hoan với Chúa đời đời. Amen.

Thiên Phúc

 

Hoài Vọng

Chúa Nhật 32TNC (Lc 20, 27 – 38)

 

 

 

Cuộc sống gian trần bao đắng cay,

 

Ước mong hạnh phúc đầy vơi đầy.

 

Thân côi lạc bến nơi đầu gió,

 

Lữ khách xa nhà chốn chân mây.

 

Ước vọng thường hằng tim bỏng cháy,

 

Khát khao viên mãn trí mê say.

 

Nước Trời chính thực nguồn ân phúc,

 

Thỏa chí chiên hiền dạ ngất ngây.

 

Hạt Nắng

Huyền Nhiệm Sự Sống

Chúa Nhật 32TNC – (Lc 20, 27 – 38)

 

Còn lại gì Chúa ơi! Giữa đường đời dong duổi,

tay vẫn trắng tay! Bạc trắng cả tâm hồn.

Một khối tình sầu, khi bóng ngả hoàng hôn,

con về đâu?

khi nắng chiều vàng đời con vụt tắt.

 

Sự sống nhiệm mầu! Sao con đành đánh mất?

giữa ảo vọng cuộc đời, giữa khát vọng u mê.

Ham tiền bạc,

trọng lợi danh,

lê những bước chân não nề.

Con còn được gì?

nếu đêm nay Chúa gọi về tính sổ.

 

Sự sống nhiệm mầu Chúa ban,

dẫu sống trong gian khổ,

không bất định, chẳng hư vô,

có bến đỗ đợi chờ.

Đón nhận cuộc đời, vun đắp ước mơ,

thắng vượt khổ đau,

sẽ đưa ta vươn tới bờ Hạnh Phúc.

 

Ân sủng thần thiêng làm hồn con nao nức,

hạnh phúc là Con Đức Chúa Trời,

nhờ ánh sáng Phục Sinh.

Nhờ cái chết oai linh, nhờ hiến lễ ân tình,

chính Con Thiên Chúa cho con nguồn sự sống.

 

Con tin Chúa ơi! Một niềm tin sống động,

tin có sự sống đời đời, tin mầu nhiệm phục sinh.

Tin sự sống lại nơi chính bản thân  mình,

được tham dự vào,

Sự Sống Nhiệm Mầu của Ba Ngôi Chí Ái.

 

Tĩnh lặng, ngất ngây, tâm hồn con ngây dại,

trước huyền nhiệm lạ lùng,

 Sự Sống của Tình Yêu.

 

Bâng Khuâng Chiều Tím

 

 Chẳng Phải Đợi Ngày Mai…

 

Chúa Nhật 32TNC (Lc, 20 27 – 38)

 

 

 

Thầm lặng thầm, Chúa đến bên con,

rửa sạch hồn con, vết tích hoang đàng.

Thầm lặng thầm, Chúa đến bên con,

rửa sạch đời con, dấu vết ngày đi hoang.

Tình gọi tình, Chúa đã trao duyên,

Ngài mời gọi con, tiếp bước đường dài.

Tình gọi tình, đáp lễ tri ân,

một lòng xin vâng, theo dấu vết chân Ngài.

 

Con đã sống lại rồi. Chúa ơi!

Tôi đã sống lại rồi, người ơi!

Chẳng phải đợi ngày mai,

chẳng phải đợi ngày sau,

mà chính ngày hôm nay,

tôi đã sống lại rồi.

Con sống lại, nhờ tình Chúa vô biên,

con sống lại, nhờ nguồn sáng Phục Sinh.

 

Lòng hiệp lòng, con dâng lễ hy sinh,

hiệp cùng Con Chiên hiến lễ ân tình.

Tình hiệp tình cùng Thiên Chúa Ba Ngôi,

sự sống thần linh, vui tiếp bước hành trình.

 

M. Madalena Hoa Ngâu.

 Vững Một Niềm Tin

 

Chúa Nhật XXXII TNC –  (Lc 20, 27 – 38)

 

 Con tin Cha đã dựng nên con,

dựng cả xác thân lẫn linh hồn.

Được sống trong vòng tay Thiên Chúa,

muôn lời cảm tạ Đấng Chí Tôn.

 

Tổ Tông hưởng phúc Cha thương ban,

ân sủng tình yêu rất dư tràn.

Con người không phải qua cái chết,

hết kiếp gian trần hưởng Thánh Nhan.

 

Ông Bà Nguyên Tổ đã bất tuân,

mưu mô rắn độc, vượt quyền thân.

Đặc ân sống mãi không còn nữa,

sự chết rập rình kiếp gian truân.

 

Nhờ ơn cứu chuộc Chúa hy sinh,

giải thoát nhân sinh khỏi tội tình.

Nối kết giao hòa cùng Thiên Chúa,

được về trình diện Đấng Uy Linh.

 

Vững tin Lời Chúa con cậy trông,

các Thánh thông công hiệp một lòng.

Luyện Ngục, Thiên Đàng hay Trần Thế,

mừng ngày hoan lạc vĩnh hằng mong.

 

Con tin thân xác của con đây,

trở về cát bụi, có một ngày.

Yên hàn giấc ngủ chờ hồng phúc,

quang lâm Chúa ngự, sống dậy ngay.

 

Đẹp quá anh em Macabê,

khổ hình nhục kế rất nặng nề.

Một dạ tín trung lời Thiên Chúa,

Cuộc sống vĩnh hằng, Thiên Đàng quê.

 

Chúa đã chứng minh cả cuộc đời,

con đường thập giá máu lệ rơi.

Mở lối con đi đường cứu rỗi,

Phục Sinh hiển trị cứu muôn người.

 

Lạy Chúa Nhân Lành, con khấn xin,

cho con sức mạnh, biết quên mình.

Yêu mến, khát khao sự sống mới,

sấp mình quy phục Chúa Phục Sinh.

 

AP. Mặc Trầm Cung

 

 

 

 


Đang xử lý, vui lòng đợi trong giây lát...