07/11/2021
1178
 
             Tiếng khóc cô gái phát ra từ phòng trọ, đứt quãng, dồn dập. Chàng trai ngồi bên cạnh, đôi mắt dán nơi ngạch cửa. Tiếng khóc của cô gái, những cái đẩy vai vẫn không tháo mắt chàng trai đang đậu ở ngạch cửa. Sau một hồi lâu, tiếng khóc lặng đi, họ im lặng, rồi lại có tiếng nói phát lên. Trong số âm thanh phát ra từ căn phòng chỉ nghe thấy tiếng nói của cô gái xem lẫn sự đứt khúc của tiếng khóc. Chàng trai chỉ nhìn cô gái, không nói một lời.
Người đi qua nói đó là đôi tình nhân, chắc rằng đang có một sự giận hờn nhau dẫn đến tiếng khóc ấy. Nhưng cũng có người biết chàng trai, trong đầu họ hiện hữu những dấu chấm hỏi, trườn lên đầy hốc mắt, vắt vào bóng chàng trai in dài trên con đường giữa hai dãy phòng trọ.
Cô gái biết chàng trai từ hồi vừa mới bước vào trường đại học. Chúa ban cho chàng trai khuôn mặt khôi ngô, trắng trẻo với giọng nói ngọt ngào hốt hồn cô gái. Sau những đợt sét qua tim, cô gái quyết 
định gặp chàng trai để nói lên lời trái tim muốn nói. Nhưng… cái cổng rào nhà trọ sinh viên trố mắt nhìn cô mười lần trước khi cô can đảm bước qua chiếc cổng bằng những bước chân nhẹ nhàng mà nặng nề. Cuối cùng, những tản đá đè trái tim cũng đã vỡ tung ra trước căn phòng số 6. Anh, người trái tim cần gặp, mình trần, căn đầy cơ bắp, nhựa sống tràn trên làn da trắng, trắng hơn những gì cô gái nghĩ. Hơi giật mình, đôi mươi giây, anh mời cô ngồi xuống ghế, nơi anh ngồi học. Anh bước vào tolet. Cô gái nhìn quanh phòng, rồi đặt mắt lại trên bàn, trước mặt cô là quyển Youcat gấp lại ở trang 272. Tiếng chàng trai ngồi đối diện, cái áo trắng thư sinh như ngày đầu tiên gặp cách đó mấy tháng làm cô gái thấy gần gủi, thân quen. Câu nói thứ hai của chàng trai vẫn cái giọng nói đó, cái giọng nói không thay đỗi dẫu chỉ một lần nghe anh hát:
  • Em tìm anh có việc gì không?
Bắt đầu bằng sự ngượng ngùng, đến bối rối và những câu chữ đứt khúc chảy ra từng đợt:
  • Dạ… Em… Em… Thật ra em cũng không biết đến tìm anh chi nữa?
Trố mắt nhìn, chàng trai cười nhẹ. Lần đầu tiên cô gái thấy anh
cười. Nụ cười in rõ rệt trong mắt cô gái, bém lửa phát lại một nụ cười từ đôi môi cô trước khi anh nói: “Sao kỳ vậy?”
Lấy hết bình tỉnh để hỏi anh những chuyện không đâu, nhưng cũng dần xâu kết lại được bằng những nụ cười. Đồng hồ đã trôi qua hơn hai giờ, cô gái bắt đầu thấy mục đích đến đây bị phá vỡ bằng những chuyện không đâu. Thời gian trôi qua thật nhanh trên chiếc đồng hồ. Trái tim tố cáo cô bằng sự bối rối ra mặt. Cuối cùng cũng chấp nhận từ giã anh ra về. Phải mất hơn một phút suy nghĩ cô gái mới đứng dậy được. Trước khi bước ra ngạch cửa, cô gái đã lấy hết can đảm ôm chầm lấy anh, lần đầu tiên cô làm thế. Anh đứng im giây 
lát, rồi cầm tay cô gái, tháo cái ôm ấy ra. Cái ôm vừa đứt, cô gái nói lên được ba chữ mà trái tim đang đập dữ dội, đòi nói:
  • Em… yêu anh!
Anh nhìn cô gái, hơi bất ngờ, nhíu mày rồi nói:
  • Yêu anh chi… khổ lắm?
Hai chữ “khổ lắm” ấy là niềm tin, nhen nhóm nên một tình yêu cháy dữ dội trong buồng tim để phát ra những ngày chạy lăng xăng vì anh, anh có biết!
Nếu như hôm qua anh không bệnh thì cô gái không dầm mưa đi mua thuốc cho một người dưng, rồi đứng trước dãy trọ mưa rơi lênh láng, nước ngập đầy sân mà lòng người thấy âm ấm bởi việc mình làm. Trên con đường từ nhà thuốc tây đến dãy trọ, những tia suy nghĩ nảy mầm trong đầu cô, đôi lúc nhen nhóm lên một nụ cười. Tự nhiên cười một nụ cười tự nhiên. Cô nghĩ, mình đang tìm hạnh phúc. Hạnh phúc là của mình, mình phải tự đi tìm và giữ lấy nó chứ. Cô cảm thấy những bước chân đầu tiên vào vườn yêu của mình, hạnh phúc… Bởi lẽ “người hạnh phúc nhất là người tạo nhiều hạnh phúc cho người khác” – cô tin một điều, ông Diderot nói đúng!
Nhưng, những ngày nằm ở bệnh viện, vách tường vôi trắng như thách thức những ý nghĩ vu vơ của cô, nó thách thức dòng nước mắt tuôn đi! Tuôn nữa đi cho trôi hết những nỗi buồn. Ở giữa căn phòng này, những cái tên bệnh nhân, tên bác sĩ, tên người vừa chết hôm qua đều loáng thoáng dáng anh. Họ, có người giống họ anh, có người giống tên lót của anh, có người giống tên anh. Điều đó gợi cho cô nhiều suy nghĩ về người thương. Nhưng người ấy không có ở đây bằng xương bằng thịt, người ấy ở trong tim bằng một sự tưởng tượng. Đôi khi, sự tưởng tượng lại là một điều mình tự tạo ra để gạt mình. Cô quyết định không gạt mình nữa. Quyết định ấy được thực hiện bằng một tin nhắn: “Anh, em bệnh, anh đến bệnh viện đa khoa tỉnh, khoa ngoại, phòng A307. Anh phải đến trước 10h hôm nay, nếu sau 
10h mà anh không có mặt ở bên em, em sẽ tự tử. Em chán sống lắm rồi”. Tít tít, tít… Tin nhắn trả lời đến, cô nhanh tay mở tin nhắn ra xem: “Ờ, nếu em không còn duyên số với cuộc đời này nữa thì em cứ nhẹ lòng mà ra đi”. Cô điếng cả tim, trời ơi! mình sẽ chết, chết thôi… nhưng 9h30‟ anh đến, đến thăm cô, chỉ nói một câu “Cầu mong cho em mau chóng khỏe và bình tỉnh” rồi anh ra về. Cô nghĩ, con người sắt đá ấy cũng có tình thương với đồng loại, nhưng cô không cần cái tình thương ấy, cô cần cái tình yêu đang nhóm cháy trong cô, bén lửa thành ngọn lửa ấm soi sáng con đường phía trước.
***
Lần thứ một trăm em nói yêu anh, sao anh vô tâm như vậy. Anh nói đi, em xấu lắm phải không, tại sao? Tại sao anh không yêu em? Anh nói đi… anh… nói… đi…
Dồn dập, rồi ngắt quãng. Anh:
  • Anh không thể có vợ con, cuộc đời anh sống vì Chúa.
Cô gái hét thật to:
  • Anh không thể cho em một phần của cuộc sống anh sao. Sao anh ít kỹ quá vậy!
Anh vẫn điềm đạm:
  • Đang đã tịnh tâm tu học và anh sẽ là một linh mục. Anh không thể yêu một tình yêu nam nữ.
- …
- …
Câu nói phá bầu nước mắt cô gái cố nén trên mắt, bắt đầu những suối mắt tuôn ra, những tiếng nấc thay tiếng nói vang lên. Rồi cả hai im lặng. Khi mặt trăng đã treo ở đỉnh trời, ngó nhìn hai người mỏi mắt, lúc ấy, cô gái ra về, mang theo những tiếng khóc… 
Bao năm rồi từ ngày ấy, cô gái giờ là một người không còn muốn biết đến gia đình. Lo toan cho cha mẹ đến nơi đến chốn. Lo cho mấy đứa em có vợ có chồng để rồi nhận lại những sự phũ phàng. Lòng cô gái ướp đầy nước mắt, dễ bị tổn thương trước những cơn gió ngược. Cô mướn một căn phòng đủ để cô và hai con chó ở. Gian hàng bán báo đủ nuôi cô qua những ngày sóng bão trên mi.
Còn tình yêu, nó vẫn in dấu trong tim cô, không thể nào mất được. Con người làm sao sống được mà không yêu. Mỗi sáng, mỗi chiều, khi hồi chuông đầu ở nhà thờ vang lên, cô lần bước đến nhà thờ. Mắt cô như có thể đếm được những bước đi của mình. Hàng ngày, qua ngày, vẫn thế, vẫn những bước đi như nhau. Anh bây giờ là cha sở ở nhà thờ nơi cô vẫn hàng ngày đi lễ. Cô không phải là người của đạo, nhưng vì yêu, hàng ngày cô đến nhà thờ để được gặp anh.
Cha vẫn bình thản với tình yêu của cô, tình yêu hóa dây leo, đeo đầy con đường từ nhà thờ đến gian hàng bán báo, đến căn phòng nho nhỏ của cô.
Nhưng cô biết yêu, thì những người khác cũng biết yêu. Và họ yêu cô, anh bạn chung lớp hồi phổ thông yêu cô nhưng cô không chấp nhận. Anh thất tình, bỏ đi biệt xứ, rồi có vợ, có con ở xứ người. Vợ anh mất mấy năm, anh về lủi thủi chăm sóc vườn nhà và mồ mả cha ông. Bất ngờ gặp lại cô, rồi thương, rồi yêu. Mấy đứa con anh hết lời tác hợp, kêu: “Cô ơi! Cô về sống với cha con đi, hai người tối lửa tắt đèn có nhau, tụi con đảm bảo cuộc sống cho cô và cha con.” Nhưng cô vẫn không chấp nhận. Thương cho anh bạn, vợ mất, tuổi già yếu. Nhưng tình thương ấy không thể cho ra quả tình yêu được…
“Tình yêu lớn nhất trong vòm trời này là tình yêu của Chúa dành cho con người.” Cô nghe và biết mình đã tin đó là sự thật. Bây giờ, cô tin Chúa, Chúa đã sống trong tim cô. Tình yêu của Chúa chỉ dẫn cho cô con đường thẳng, con đường có ánh sáng để đến một nơi không còn khổ đau. Người ta nói cô rất đau khổ khi phải sống một mình, chật vật với những đồng bạc lẻ để đủ cái ăn, cái mặc và thuốc 
thang chống chọi với những căn bệnh tuổi già. Nhưng với cô, bây giờ cô là một người hạnh phúc. Dẫu đã trải qua bao năm tháng, tình yêu ngày xưa đã héo khô nhưng nó lại là đất ươm mầm để cô sống tốt và thấy cuộc đời mình vẫn còn tìm được hạnh phúc. Hạnh phúc ấy thật gần, ở kề bên cô khi mỗi ngày cô được chăm sóc con Bi, chăm sóc khóm hoa, bán báo, đọc kinh… và sống trong tình yêu của Chúa.
***
Cô ngồi đếm lại những lần dời nhà, là những lần bề trên chuyển anh đi xứ khác, cô vẫn theo anh thầm lặng bốn mươi năm qua. Bốn mươi năm với bốn lần chuyển nơi ở, cuối cùng cũng trở về với nơi đầu tiên cô ở. Phải chăng là duyên số, Chúa đã sắp đặt để cho cô về lại với mảnh đất nơi cô sinh ra và lớn lên. Mảnh đất ven sông bốn mùa gió thổi, cây trái say cành, con người sống với nhau bằng tình bằng nghĩa. Cô ước gì mình được chọn đây là nơi ở cuối cùng của mình để an dưỡng những tháng ngày còn lại.
Căn phòng ngày xưa bây giờ là một khu đất đang quy hoạch. Trút hết số tiền dành dụm được, cô mua một căn nhà nhỏ, có vuông sân đủ để cô trồng những cây hoa hướng dương và một khóm hoa mười giờ. Người ta cảm nhận rằng, cô không thể nào sống thiếu con Bi và những khóm hoa. Cô dành thời gian cho khóm hoa và con Bi hơn thời gian dành riêng cho mình. Có lẽ, với cô, sống là cho chứ không phải là nhận. Cô vẫn thường nói: “Sống, cứ an nhiên mà cho đi! Cứ cho bằng chính trái tim và cái tâm của mình, có nhận được hay không. Thời gian sẽ trả lời nhưng trước mắt đó là một liều thuốc bổ dưỡng cho mình”.
Vẫn như bốn mươi năm trước, không có gì thay đỗi, gian báo trước nhà, mảnh vườn sau nhà đã nuôi sống cô và mấy con Bi. Con Bi cuối cùng cô nuôi đã tròn mười bốn tuổi, nó đã đi hồi tháng trước, cô trút cạn nước mắt tiễn nó đi. Nó là người bạn trung tín nhất của cô. Nó là hoa quả mà tình yêu thương cô của cho đi, nhận lại. Con Bi sống thọ hơn các con chó bình thường khác vì nó có được tình yêu thương của cô. Cô không nuôi chó nữa, để chuẩn bị cho mình một 
chuyến đi xa sau những cơn ho của bệnh lao. Mọi thứ bắt đầu bằng những ngày yếu dần rõ rệt. Mọi người trong xóm thay phiên nhau đến chăm sóc cho cô. Mấy đứa cháu ruột đến thăm rồi né tránh, căn bệnh của cô làm chúng nó sợ.
Hôm trước, khi đến sức dầu cho cô, cha đã dặn dò và cầu chúc cô mau chóng khỏe. Đó là những gì cha có thể làm cho cô, khi cha biết, cô không còn đến nhà thờ được nữa. Liều thuốc đó đã giúp cô tỉnh táo hơn đến ngày thứ ba. Sáng nay, khi làm lễ vừa xong, cha đi bộ đến nhà cô. Những khóm hoa ven đường do chính tay cô trồng, những vuông cỏ trong đất thánh xanh tươi được tưới bằng tình yêu của cô. Từ ngày cô đến đây sống, xung quanh nhà thờ như mát mẻ hơn với những hàng cây xanh, những bông hoa do chính tay cô chăm sóc. Những ngôi mộ được trồng xung quanh một khóm hoa, chúng nở hoa đỏ, trắng, vàng như góp thêm cho giấc ngủ người đi được nhẹ nhàng và thanh thảng. Con người vốn dĩ không thể bức rời ra khỏi thiên nhiên, người sống với đất và khi về cũng về với đất. Người đến nhà thờ hay bước ra thăm mộ cũng nhẹ lòng và cảm thấy cái chết thật bình yên. Mấy tuần nay không có người chăm sóc, sáng nay những khóm hoa ven đường ủ rũ buồn rười rượi. Mặt trời chậm chạp lên ở những hàng sao bên kia sông. Mọi người ngồi quanh cô. Cha đến, cha bước lại bên cô, cô thở thì thào:
  • Thưa cha, ân huệ lớn mà con có được dưới vòm trời là được sống tốt với những người mà họ cũng là người như mọi người. Con đã sống hết quãng đời hạnh phúc, chứ không phải là đau khổ. Đến bây giờ con mới biết, Chúa đã cho con tình yêu và hạnh phúc của người.
Cha gật đầu, rồi nói:
  • Nhờ cái chết mà ta không xa lìa nhau, vì ta đều đi cùng một đường, và ta sẽ gặp nhau tất cả ở cùng một nơi.
Cô cười, nụ cười đầy sự mãn nguyện của một đời người đã được đơm trên môi cô. Và Chúa đã rước cô về với Chúa… 
Một tờ đơn đăng ký được cô làm cách đó mấy năm. Bây giờ, Trường Đại học Y Dược tiếp nhận một thi hài hiến tặng. Khi con người cảm nhận được mình đang ở trong tình yêu của Chúa, với họ, cái chết không phải là kết thúc tất cả…
 
***


Ảnh Minh Họa

Đang xử lý, vui lòng đợi trong giây lát...