26/09/2021
805
Đêm hồng hoang nghìn xưa mờ lau lách
Vườn Eden quạnh quẽ bóng trăng suông
Ra cửa Đông, men trái cấm dậy buồn
Nỗi nhung nhớ tiền thân theo lẽo đẽo
 
Người bước đi hương địa đàng vọng réo
Lá cây thưa sao giấu nổi tội tình
Thịt da bốn mùa nằng nặng phiêu linh
Chân bám đất, ngước nhìn trời xa lắc
 
Người bước đi nắng mưa dài rát mặt
Bát cơm từng ngày chát mặn mồ hôi
Có gì vui mà chen lấn sinh sôi
Chẳng lẽ chốn này là bờ là bến
 
Người có nghe tiếng reo hò tuyên án
Cơn lên đồng tập thể mấy ngàn năm
Ai rửa tay cho ướt chỗ Chúa nằm
Đại Hồng Thủy, thuyền Noe khô ráo
 
Người có nghe bụi mù rung ngọn giáo
Máu tuôn ra cùng nước trả cho người
Nhân loại này sao chẳng chút hổ ngươi
Cứ như thể chuyện ai làm nấy biết
 
Đã có ngày núi đồi buồn da diết
Golgotha, trăng đấm ngực mét xanh
Eva ơi! Trái vẫn chín đầy cành
Sao chẳng hái một lần thay con cháu
 
Mồ đã trống, tình còn in năm dấu
Bốn mươi năm sa mạc bước chân buồn
Tối nay nhà thờ rộn rã tiếng chuông
Và nến thắp lung linh màu cứu rỗi.
***

Ảnh Minh Họa
 

Đang xử lý, vui lòng đợi trong giây lát...