05/04/2021
2260
Thứ Ba Tuần Bát Nhật Phục sinh
         Lời Chúa: Ga 20,11-18
         11 Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đứng ở ngoài, gần bên mộ, mà khóc. Bà vừa khóc vừa cúi xuống nhìn vào trong mộ, 12 thì thấy hai thiên thần mặc áo trắng ngồi ở nơi đã đặt thi hài của Đức Giê-su, một vị ở phía đầu, một vị ở phía chân. 13 Thiên thần hỏi bà : "Này bà, sao bà khóc ?" Bà thưa : "Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu !" 14 Nói xong, bà quay lại và thấy Đức Giê-su đứng đó, nhưng bà không biết là Đức Giê-su. 15 Đức Giê-su nói với bà : "Này bà, sao bà khóc ? Bà tìm ai ?" Bà Ma-ri-a tưởng là người làm vườn, liền nói : "Thưa ông, nếu ông đã đem Người đi, thì xin nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về." 16 Đức Giê-su gọi bà : "Ma-ri-a !" Bà quay lại và nói bằng tiếng Híp-ri : "Ráp-bu-ni !" (nghĩa là 'Lạy Thầy'). 17 Đức Giê-su bảo : "Thôi, đừng giữ Thầy lại, vì Thầy chưa lên cùng Chúa Cha. Nhưng hãy đi gặp anh em Thầy và bảo họ : ' Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh em '." 18 Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi báo cho các môn đệ : "Tôi đã thấy Chúa", và bà kể lại những điều Người đã nói với bà.
         Suy niệm:
         Tên người rất quan trọng. Được nhớ tên là một niềm vui. Được gọi tên lại càng vinh dự hơn. Được nhớ, được gọi là một tình cảm mà người khác dành cho ta. Nó biểu lộ sự quý mến, lòng trân trọng mà người khác dành cho ta. 
         Maria, hôm nay cũng được gọi tên đích danh. Lời gọi của Chúa đã phá tan nỗi thất vọng nơi Maria. Lời gọi của Chúa đã làm cho tâm hồn Maira tươi trẻ sau những ngày đen tối buồn đau.
         Ước gì những người trong một xứ đạo, một thôn xóm biết gọi tên nhau bằng sự trìu mến thân thương để mang đến cho nhau niềm vui và hạnh phúc. Xin đừng gọi tên nhau mà lại làm đau lòng nhau. Và ước gì chúng ta luôn biết lắng nghe tiếng Chúa và hân hoan bước đi theo Chúa. 
         Cầu nguyện:
         Lạy Chúa, thế giới hôm nay đầy náo nhiệt bởi biết bao tiếng gọi vui thú trần thề. Có biết bao tiếng gọi mời mọc chúng con vào con đường tội lỗi. Có biết bao tiếng gọi lôi kéo chúng con vào con đường tội lỗi. Xin cho chúng con tin rằng: Chúa đang đứng bên cạnh chúng con và gọi tên chúng con. Xin hãy gọi chúng con ra khỏi bến mê tội lỗi. Xin hãy gọi chúng con để thức tỉnh trước những cạm bẫy của thế gian. Xin cho chúng con biết nhận ra tiếng Chúa và mau mắn thi hành thánh ý Chúa. 
Lạy Chúa Giêsu mến yêu, xin giúp chúng con luôn nhiệt tâm tìm kiếm Chúa như thánh nữ Maria Madalena, nhờ đó chúng con cũng trở thành sứ giả loan báo tin vui Chúa Phục sinh cho trần thế. Amen
Lm.Jos Tạ Duy Tuyền
CHỨNG NHÂN PHỤC SINH
            Việc Chúa Giêsu Phục Sinh đã biến đổi hẳn ý nghĩ và tình cảm của con người (bà Maria Mađalêna chính là đại diện) trước cái chết: nếu không tin việc Phục Sinh, chúng ta đau buồn than khóc trước cái chết của một người thân và tiếc nuối đi tìm thân xác họ, khi đã có niềm tin Phục Sinh, chúng ta sẽ không còn than khóc và sẽ không tìm người sống nơi kẻ chết nữa.
            Được thấy và gặp lại người mình yêu mến sau một thời gian xa cách, có thể nói, là nỗi vui mừng ai cũng mong ước. Nếu thế thì được gặp lại Chúa Giêsu, người Thầy kính yêu, vì yêu thương con người, chấp nhận hy sinh chết trên thập giá để đem lại ơn cứu độ, chắc hẳn phải là một niềm hân hoan khôn tả. Quả đúng như vậy! Niềm vui sướng vô bờ đã tràn ngập nơi Maria Mácđala, khi bà được Chúa Giêsu Phục Sinh gọi đúng tên mình, cho bà nhận ra vị Thầy thân thương ngày nào.
            Tuy vậy, niềm vui được gặp Chúa Phục Sinh không phải để giữ riêng cho mình, nhưng phải ra đi để loan báo. Maria Mácđala đã vội chạy đi báo cho các môn đệ: “Tôi đã thấy Chúa và Người đã nói với tôi.”
            Tin Mừng hôm nay cho thấy sự vui mừng khôn tả của bà Ma-ri-a Mác-đa-la đã thấy Chúa và đã nhận ra Ngài khi Chúa gọi tên bà. Nghe lời Chúa dạy bảo, bà Ma-ri-a vội vã chạy đi gặp các tông đồ và vui mừng báo tin “Tôi đã thấy Chúa” (x. Ga 20,11-18).
            Tình cảm của bà Maria Mađalêna đối với Chúa Giêsu rất đậm đà: Khi không thấy xác Chúa Giêsu, bà khóc và cả thế giới này không còn ý nghĩa gì đối với bà nữa: bà không tìm gì khác ngoài xác của Chúa Giêsu, không nhận ra ai khác (các thiên thần, chính Chúa Giêsu mà bà tưởng là người giữ vườn). Khi Chúa gọi tên, bà nhận ra Chúa rồi sau đó vui mừng chạy đi báo cho mọi người. Tóm lại, đối với Maria Mađalêna, Chúa Giêsu là tất cả, mất Chúa Giêsu cả thế giới như sụp đổ, gặp lại Chúa là gặp lại niềm vui.
            Dù Maria không còn thấy gì và không còn nhận ra ai nữa cả, nhưng Chúa Giêsu gọi tên bà thì tất cả bừng sáng trở lại. “Ta biết các chiên Ta… các chiên Ta biết Ta…” Chúa cũng biết đích danh mỗi người chúng ta và gọi đúng tên chúng ta. Phần chúng ta có nhận biết Ngài không ?
            Chúa Giêsu đã hỏi Maria: “Tại sao con khóc ?” và Ngài đã biến nỗi buồn của bà thành niềm vui. Nỗi buồn nào đang khiến tôi phải khóc thầm ? Hãy dâng cho Chúa và xin Ngài hãy biến nó thành niềm vui.
            Vì yêu mến Chúa, đôi khi tôi cũng thấy buồn vì không thấy Chúa: chung quanh tôi hình như không có chỗ cho Chúa ở, trong xã hội, trong những công việc và những con người. Xin cho thêm nhiều người biết Chúa, xin cho người ta biết dành chỗ cho Chúa trong việc làm và trong cuộc sống.
             “Chúa Giêsu gọi bà: “Maria” bà quay lại và nói: “Rabboni” nghĩa là lạy Thầy”. Chúa Giêsu bảo: “thôi đừng giữ Thầy lại… nhưng hãy đi gặp anh em Thầy”.
            Sứ điệp tin mừng Phục sinh là niềm vui khôn tả nhưng luôn khẩn cấp không thể chần chừ trì hoãn vì Ðức Giêsu đã chết, sự chết làm tiêu tan tất cả và Ngài đã Phục sinh thông ban cuộc sống mới cho chúng ta: Cuộc sống được ra khỏi bóng tối của thế gian và những sự ràng buộc của nó, ra khỏi mùa đông lạnh lẽo đầy sự chết của ngôi mồ biểu tượng quyền bính của thần chết và bước vào ánh sáng của mặt trời công chính vừa bừng dậy sau giấc ngủ của đêm dài, bước trong sự ấm áp của nắng xuân Phục sinh.
            Chúa Kitô Phục sinh về cùng Cha. Cha của Ngài cũng là Cha của chúng ta. Ngài về để mở đường đón chúng ta cùng về bên Cha.
            Tin Mừng thuật rằng bà đang buồn phiền than khóc, thế nhưng nỗi buồn ấy liền tiêu tan khi bà nghe được tiếng Chúa và gặp được Chúa. Gặp Chúa Phục Sinh không chỉ làm bà hết buồn đau mà bà còn có niềm vui hạnh phúc và trở nên người đem niềm vui Phục Sinh đến cho những người khác.
             Madalena là một phụ nữ đã được Chúa thương chữa lành và cứu vớt. Hôm nay, bà lại được diễm phúc lớn lao hơn là gặp được Đức Kitô phục sinh hiện ra nhắn bảo và trao nhiệm vụ. Nỗi đau buồn đã biến thành niềm vui, sự thất vọng bỗng chốc chuyển đổi thành niềm hy vọng. Và hơn thế nữa bà đã trở thành chứng nhân cho Tin  Mừng phục sinh của Ngài
            Qua bàn tiệc Lời Chúa và Thánh Thể, Chúa Giêsu Phục Sinh vẫn đang đến và gặp gỡ mỗi người chúng ta. Niềm vui được gặp Chúa của Maria Mácđala ngày nào, giờ đây cũng đang trào dâng trong con tim mỗi chúng ta khi chúng ta lắng nghe Lời Chúa và đón nhận Thánh Thể Ngài. Tựa như Maria Mácđala, bạn và tôi cũng được mời gọi để ra đi loan báo cho mọi người: “Chúa đã sống lại và tôi đã gặp Ngài.”
            Từ những suy nghĩ ấy, chúng ta nhìn về bản thân mình để tự hỏi: khi gặp buồn phiền, đau khổ, thậm chí khóc lóc thì chúng ta đã làm gì? Chắc chắn vào những lúc ấy dưới một hình thức nào đó, Chúa Phục Sinh vẫn gọi ta như gọi Maria ngày xưa, thế nhưng liệu ta có nghe được tiếng Chúa gọi và nhận  ra Chúa không? Rồi qua cuộc sống, ta có chiếu toả niềm vui và đem niềm vui đến cho người khác, hay trái lại người ta chỉ nghe thấy những lời than vãn, những thái độ bực dọc, cáu kỉnh của ta?
            Và như vậy chúng ta đang trở thành chứng nhân của Tin Mừng hay tin buồn? Tất cả những câu hỏi ấy chỉ nhằm để tra vấn xem chúng ta đã thực sự gặp được Chúa Phục Sinh chưa? Hay chúng ta mới chỉ gặp được người giữ vườn, người giữ mồ Chúa, tức là những ảo ảnh về Chúa mà thôi?

Đang xử lý, vui lòng đợi trong giây lát...