13/11/2016
2748

BÀI GIẢNG LỄ TẠ ƠN 12 NĂM GIÁM MỤC 
ĐỨC CHA ĐAMINH NGUYỄN CHU TRINH, NGUYÊN GIÁM MỤC XUÂN LỘC

(Bài giảng của cha Đaminh Ngô công Sứ  

tại Trung Tâm Hành hương Đức mẹ Núi Cúi
ngày 11-11-2016: 
kỷ niệm 12 năm Giám mục của

Đức Cha Đaminh Nguyễn Chu Trinh)

 

Ơn Chúa trong cuộc đời Giám mục 

Ngày đó 11/11/2004, Đức Cha Đaminh Nguyễn Chu Trinh  đã được đón nhận vào chức Giám mục với một sự tín nhiệm và mong mỏi đến cạn cả một đời người của Đức Cha cố Phaolô Maria Nguyễn minh Nhật, và toàn giáo phận. 2 tuần sau, như ông già Simêon hài lòng vì đã nhìn thấy ánh sáng cho dân Chúa / vị Giám mục già đó đã ngã xuống vì tai biến. Trong sự tín nhiệm tuyệt vời đó , và giữa nỗi khát khao cháy bỏng của đoàn chiên, 12 năm qua chưa bao giờ chúng ta thấy Đức Cha Đaminh nhận mình xứng đáng, chưa bao giờ Ngài tỏ ra khoe mình, bởi Ngài bảo cứ  : tất cả là do Thánh ý nhiệm mầu của Chúa. Câu Ngài hay nói với giáo dân : “không có Chúa, ta chẳng làm được gì cả”. Không bao giờ Ngài cho rằng mình làm được điều này điều nọ, dù nhiều người bảo Đức Cha thành công. Mười hai năm làm giám mục, cho đến bây giờ đã nghỉ việc hay trước đây khi còn gánh vác giáo phận / Ngài luôn kể về những hồng ân Chúa ban. Trước những thành quả tông đồ nhìn thấy, / những việc đụng chạm được, kể ra được / và từng núi công việc không trông thấy, còn phải tiếp tục / Ngài vẫn cứ luôn một niềm xác tín: tất cả vì tình yêu Chúa Kitô dẫn lối bước cho mình.

Tình yêu Chúa dẫn dắt sứ vụ 

Đúng như vậy, trước hết tình yêu Chúa Kitô đã dắt lối Ngài đi. Trong bài đọc 1, Chúa nói với Giêremia, hay cũng là nói với mọi người được tuyển chọn; “trước khi tạo thành ngươi trong lòng Mẹ, Ta đã biết ngươi, và trước khi ngươi ra khỏi lòng Mẹ, Ta đã hiến thánh ngươi “. Và cứ thế tình yêu dắt vị giám mục của chúng ta đi qua những đoạn đường dài của năm tháng cuộc đời.  Dừng lại trong lễ tạ ơn sau 12 năm Ngài làm Giám mục , chúng ta hiểu hơn lời Thánh Phaolô nói với Timothê trong bài đọc 2: phải nhớ đến những hồng ân Chúa ban qua việc đặt tay lãnh nhận thánh chức. Như vậy đó, chỉ có Chúa Giêsu mới hiểu được qua thân phận mong manh của phận người , cái gì đã giữ vị Giám mục của chúng ta tròn sứ vụ suốt những năm tháng qua, từ khi Ngài còn là linh mục trẻ đến hôm nay tóc bạc da mồi, để nghe Chúa bảo : “Con hãy chăn dắt chiên của thầy”. Trong lá thư cuối cùng gửi cho giáo phận ngày 07/5 vừa qua ngài viết: tôi có thể quả quyết rằng: không có ơn Chúa và sự trợ giúp của mọi người, tôi không thể làm được gì.  

Người đời không thể biết được trong con tim Phêrô và cả con tim của vị giám mục này cũng giống nhau ở chỗ có lẫn lộn dáng dấp: ngư phủ và tông đồ, có dự kiến thật nhiều nhưng thuận lợi  thì lại giới hạn, / có ngập ngừng của bước chân con người và quả quyết của vai trò lãnh đạo, / có chậm chạp trong thân xác đau bệnh mà lại vững vàng trong đường lối Thiên Chúa . Tuy vậy, cứ đến công việc là vị giám mục của chúng ta sẽ thấy Tất cả vì tình yêu Đức Kitô nên đã dắt lối Ngài vượt qua.

Điều mà Phêrô nói trong Tin Mừng của Gioan hôm nay, đã lặp đi lặp lại nhiều lần trong đời Ngài : thầy biết mọi sự thầy biết con yêu mến thầy.” Đúng thật ngài mềm mỏng trong cuộc đời, nhưng lại là đá, vững chắc và cương quyết, tiếp nối các đấng tiền nhiệm, biến giáo phận Xuân Lộc dần thành một vùng Đất mới (tên của một tác phẩm văn học dài 3 tập của ngài). Thánh thần dắt người ngư phủ Phêrô không qua trường học của các kinh sư Giêrusalem / thế mà khi giảng trong ngày lễ ngũ tuần đã có 3 ngàn, rồi 5 ngàn người trở lại. Chắc chắn vì tình yêu Đức Kitô, người tông đồ trong đời thường có bóng tối và ánh sáng đó mới được như vậy, và còn được nhiều hơn trên những con đường nhiệm lạ khác nữa.

Tình yêu không nghỉ hưu nhưng vẫn còn là chỗ dựa cho doàn con  –

 Bài Phúc âm hôm nay còn kể, Chúa Giêsu hỏi Phêrô ba lần: “Simon, con  Gioan, con có yêu mến Thầy không?”. Làm sao Chúa lại cứ hỏi Ngài? Hỏi để chứng tỏ rằng Thiên Chúa cần sự đáp trả từ tấm lòng. “Thưa Thầy, Thầy biết hết mọi sự, Thầy biết con yêu mến Thầy”. Thế rồi, Chúa nhắn nhủ Phêrô trong sứ vụ mới: “Hãy chăn giữ chiên Ta”. Đòi hỏi duy nhất của sứ vụ tông đồ chính là Tình Yêu. Chính tình yêu chân thành này thúc đầy người tông đồ tìm Chúa / chứ không tìm mình trong khi thi hành chức vụ.  50 năm làm linh mục, với 12 năm làm giám mục, cuộc đời Ngài đã dành trọn cho Giáo Hội và đòan dân.  Ngài đã chọn cho mình khẩu hiệu sống: “tất cả vì tình yêu Chúa Kitô”, để bây giờ bất cứ ở đâu người ta vẫn thấy Ngài xuất hiện với sự dịu dàng yêu thương.  Phải có tình yêu Đức Kitô mới kéo vị giám mục của chúng ta đến với đoàn chiên gần như vậy. / Bây giờ ngài đã nghỉ hưu không còn làm việc mục vụ nữa, như kiểu nói của Đức Thánh Cha Phanxicô nói về vị tiền nhiệm của mình khi trả lời cho một nữ phóng viên : Đức Benedicto đã nói rút lui để giúp Giáo Hội bằng lời cầu nguyện, thât là một hồng phúc khi có trong nhà có một ông nội khôn ngoan.

Một ông bố đã hỏi con trai của mình: “Theo con, trong con người, phần thân thể nào là cần thiết nhất ?” - Đôi mắt, vì nhờ có đôi mắt con mới thấy được bố mẹ. - Chưa đúng ! - Lỗ tai, vì có lỗ tai con mới có thể nghe tiếng chim hót, nghe tiếng mẹ gọi, nghe tiếng bố nói “bố thương con”! - Cũng chưa đúng - Vậy thì đôi chân, vì có đôi chân con mới có thể đến trường để học và sau này có thể đi làm để nuôi mẹ. - Cũng chưa đúng. - Thôi con chỉ nói một lời cuối cùng nữa thôi: Trái tim, vì có trái tim con mới có thể yêu bố, yêu gia đình. - Cũng chưa đúng! - Vậy thì con đành “bó tay”! - Bấy giờ ông bố mới nhẹ nhàng trả lời: "Bờ vai, bởi vì tất cả các phần thân thể vừa kể là cần thiết, rất cần thiết, nhưng là cần thiết cho chính mình, còn bờ vai thì lại cần thiết cho người khác. Sở dĩ bố có tư tưởng đó là: vào ngày ông ngoại của con mất. Lúc đó nỗi đau buồn đã làm cho mẹ của con không còn đứng nỗi nữa. Mẹ con khóc. Khóc nhiều. Khóc lớn. Và khi mẹ biết rằng mình không còn có thể chịu nỗi cơn đau này hơn nữa / đã đi tìm bố, không phải tìm đôi mắt thông cảm của bố / cũng không tìm cánh tay yêu thương, / cũng chẳng tìm con tim đồng cảm, mà tìm.... . chính bờ vai của bố, rồi tựa đầu vào đó. Và rồi mẹ con bớt khóc, mẹ con bớt đau. Từ đó bố mới chợt nhận ra rằng: bờ vai không quan trọng cho mình nhưng quan trọng cho người khác biết bao!

Vì thế, xin cầu cho Đức Giám mục Đaminh trong ngày hồng phúc kỷ niệm 12 năm thánh chức Giám mục cử hành tại Trung Tâm Đức Mẹ Núi Cúi, nơi mà Đức Cha Giuse đang xin Ngài nhận trách nhiệm tiếp tục công trình – Định mệnh khắc nghiệt của thời gian đang làm cho dáng hình Ngài đi vẹo một bên, giọng nói yếu hơn, mắt mờ hơn, chân chậm, và mệt mỏi hơn. Thật sự Ngài đã về hưu, chúng ta cầu xin một phép lạ cho Ngài mạnh khoẻ và cứ còn năng động như ngày xưa, được mọi người cộng tác để tiếp tục những hoài bão cao quý mà ngài hằng ấp ủ cho tương lai tại Núi Cúi này

Lạy chúa , ngài là nơi con nương ẩn, xin đừng để con muôn đời tủi hổ . Vì chúa là sức mạnh và là thành lũy chở che con / trọn tuổi xuân con hi vọng, ngài là đấng cứu độ con. 

Tuổi xuân , ngày nào khi còn bé nhỏ , con đã vững tâm trông cậy nơi chúa / và lúc tóc bạc da mồi đời xế bóng sức tàn vơi nguyện chúa thương chớ bỏ con dù khi con đã già nua. Amen


Đang xử lý, vui lòng đợi trong giây lát...