(Trích)
Ông Mô-sê chào đời
Lần lần ngày tháng trôi qua
Đến thời ngôn sứ phải ra cứu đời.
- Tộc Lê-vi, có một người,
Sánh duyên cùng với một người đồng tông.
- Sau bao ngày tháng đợi trông
Bé trai kháu khỉnh lọt lòng sinh ra.
Bà đem giấu kỹ trong nhà
Ngày qua tháng lại đã ba tháng trời.
- Nhưng rồi bà thấy đến thời,
Không sao giấu được người đời tứ phương.
Bèn dùng thúng cói dệt đương,
Dầu chai cùng với nhựa đường trét lên.
Con mình, bà đặt lên trên,
Thả nơi đám sậy, cạnh bên sông này.
- Sai con gái nấp gần đây,
Để hòng chứng kiến chuyện hay trên đời.
- Có nàng công chúa ra chơi,
Quây màn xuống tắm tại nơi bến này.
Trên bờ thị nữ đứng đầy,
Dưới sông, công chúa thấy ngay giữa dòng,
Sông Nin lau sậy muôn trùng,
Trông như thúng cói bập bùng trôi xa?
Liền sai thị nữ kíp ra,
Vớt ngay thúng ấy, để mà kiểm tra.
- Đem vào, nàng vội mở ra,
Thì là đứa trẻ khóc la nghẹn ngào.
Công chúa thương cảm xốn xao:
“Híp-ri con trẻ, ai nào vào đây!”
- Chị nó vội vã thưa ngay:
“Bà muốn con gọi ra đây một người,
Híp-ri làm mẹ để nuôi
Và chăm em bé trông coi giúp bà?”
- Công chúa liền bảo ngay là:
“Cứ đi tìm kiếm cho ta một người!”
Cô liền vội chạy đi thôi
Gọi ngay mẹ đến để nuôi em này.
- Công chúa nói rõ cho hay:
“Chị đem cậu bé về ngay trong nhà.
Dưỡng nuôi chăm sóc cho ta,
Công lao vất vả ta đà trả sau!”
- Trẻ thời ăn khoẻ lớn mau,
Bà đem con đến để trao cho người.
Công chúa nhận lấy con nuôi
Thương yêu quý mến không rời phút giây.
Mô-sê, tên gọi từ đây,
Nghĩa là dưới nước, trẻ này vớt lên.
***
Thiên Chúa gọi ông Mô–sê từ bụi cây bốc cháy
- Mô-sê, kể tiếp chuyện hay,
Bấy lâu ở lại xứ này náu nương,
Ma-đi-an, chốn yêu thương
Chăn chiên nhạc phụ chẳng vương luỵ phiền.
Gít-rô, cha vợ nhân hiền,
Làm quan tư tế trong miền bấy nay.
Băng qua sa mạc Xi-nai,
Ông đưa đàn vật tìm loài cỏ xanh.
Đến nơi Đức Chúa nhân lành,
Gọi là Khô-rếp, thì đành nghỉ chân.
- Sứ thần Thiên Chúa bất thần,
Hiện ra trong lửa cháy bừng bụi cây.
Sự đâu khác lạ thế này,
Lửa thời ngùn ngụt mà cây vẫn còn!
- Mô-sê lòng cứ nhủ luôn:
“Ta thời đi đến, xem tường việc hay,
Lửa sao bừng cháy thế này,
Mà cây kia lại chẳng xây xước gì?”
- Ông liền bước lại tức thì,
Chúa lên tiếng gọi ông đi đến gần:
“Mô-sê!”, Chúa phán ân cần,
Ông liền đáp lại, có phần lo âu,
Miệng môi dính lại cùng nhau:
“Lạy Ngài, con đến xin hầu Ngài đây!”
- Chúa liền bảo với ông ngay:
“Chớ đi gần đến nơi này của Ta
Hãy mau cởi bỏ dép ra
Vì nơi ngươi đứng, chính là đất thiêng.”
- Rồi Ngài phán bảo ông liền:
“Ta là Thiên Chúa tổ tiên các người,
Áp-ra-ham với giống nòi
Cùng I-xa-ác truyền đời chẳng sai,
Gia-cóp, dòng dõi người ngay,
Trải muôn thế hệ đến nay vẫn còn!”
Vinh quang Thiên Chúa trường tồn,
Phàm nhân trông thấy mà còn sống sao?
Mô-sê che mặt lại mau
Tránh nhìn Đức Chúa tối cao xuống trần.
***
Tác giả Phaolô TRẦN TRUNG HẬU
Tổng Giáo Phận Sài Gòn