Văn hóa Việt Nam rất coi trọng tình mẹ. Tình mẹ luôn cao quý. Tình mẹ luôn là động lực cho con cái lớn khôn làm người. Thế nên, người mẹ luôn được tôn vinh ở mọi nơi mọi chốn. Người ta thường dùng chữ mẹ để tôn vinh những nơi chốn, những gì là thiêng liêng cao cả. Thí dụ : đất mẹ, quê mẹ hay tiếng nói mẹ đẻ . .
Người mẹ còn là một gia sản quý báu cho con cái. Gia sản ấy không phải là tiền bạc, tài sản mà là phúc đức cho con. Đó là lý do người ta nói: “Phúc đức tại mẫu”. Vì người xưa cho rằng người mẹ nếu ăn ở tốt sẽ để lại những điều tốt lành cho con. Suy rộng ra là việc một người mẹ, người bà có thể để lại phúc đức cho con cháu hay không đều phụ thuộc vào cách sống, cách đối nhân xử thế của người đó.
Có một người mẹ tuy không được học chữ, vậy mà khi con học xa nhà, bà đã cố gắng viết cho con mấy dòng ngắn ngủi, nét chữ run rẩy và to như trẻ con học mẫu giáo tập viết. Bà viết: “Mẹ ít học hơn con nên mẹ tin con hiểu đời nhiều hơn mẹ. Mẹ chỉ muốn dặn con một điều rằng con đi xa hãy nhớ: Ăn một miếng của người con tạc ân vào dạ; Học một chữ ở đời con xem nặng nhẹ bao nhiêu”. Lời dặn thật mộc mạc nhưng ẩn chứa biết bao triết lý cho cuộc sống. Chính những lời dạy đơn sơ ấy đã uốn nắn con thành người. Thật phúc đức cho những ai có người mẹ thấu tình đạt lý như thế!
"Phúc Đức tại mẫu", như còn muốn nói người mẹ, người vợ không chỉ mang phúc đức cho con, mà còn là mối giây liên kết cho nhiều thành viên trong một đại gia đình. Trong gia đình họ tộc có những mối quan hệ không trói buộc bằng tiền bạc. Con ghi ơn cha mẹ. Anh chị em gắn bó với nhau. Họ hàng qua lại với nhau đều không phải vì tiền bạc mà tất cả các mối quan hệ ấy chỉ có thể tồn tại được nếu có tình cảm với nhau. Và trên hết, người phụ nữ chính là sợi dây tình cảm nối liền cha với con, nối anh chị em lại với nhau, nối các bậc thông gia cho gần gũi. Người mẹ, người vợ được xem là người có khả năng và thiên chức điều hòa mọi thành viên một cách hữu hiệu nhất. Câu "Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm" không chỉ đúng cho thời xưa mà cả mọi thời đại.
Quả là rất đúng khi người xưa nói rằng”:
Lạ gì con có giống ai,
Phúc đức tại mẫu là lời thế gian.
Hôm nay chúng ta mừng kính thánh Monica, một người mẹ đã sống có đức để nhờ đức của mẹ mà các con được sống tốt và còn nên thánh.
Thật thế việc trở lại của thánh Augustinô đã được ban cho bà thánh Monica sau 16 năm kêu khóc. Nhưng đó cũng là một cuộc trở lại hoàn hảo vô song hơn bà ước nguyện.
Phúc đức cho 2 mẹ con thánh Monica và Augustinô
Tất cả những điều bà ước nguyện chỉ là xin được thấy sự phóng đãng của người con thanh niên được chấm dứt trong giới hạn của hôn nhân. Nhưng bà đã được sung sướng thấy chàng thực hiện những lời khuyên cao siêu nhất của đức trong sạch theo Phúc âm.
Bà chỉ cầu ước cho chàng được chịu phép thánh tẩy, được vào sổ người Công giáo, nhưng bà còn thấy chàng được bước tới chức linh mục và tới địa vị cao cả của chức Giám mục.
Bà chỉ xin Chúa cho thấy chàng thoát khỏi lạc giáo, nhưng Chúa đã biến chàng thành cột trụ Giáo hội và là tai họa cho những bè lạc giáo đồng thời.
Thiên Chúa vẫn là một Thiên Chúa giàu lòng thương xót, Ngài vẫn mời gọi chúng ta đáp trả niềm tin của ta bằng chiều sâu, chiều dài, chiều rộng và cả thời gian nữa.
Nếu chúng ta nhẫn nại. nếu chúng ta chịu đựng Chúa sẽ ban cho chúng ta những gì chúng ta xin như gương sống của thánh nữa Monica.
Hôm nay, mừng lễ Thánh Monica, ta lại tha thiết xin Chúa qua lời chuyển cầu của thánh Monica để cầu xin cho các bà mẹ Công Giáo có ơn kiên nhẫn, có ơn chịu đựng và nhất là có một tấm lòng yêu thương chồng yêu thương con. Khi và chỉ khi có tình yêu với chồng với con thật sự thì mới nảy sinh ra sự chịu đựng và kiên nhẫn.
Ngày hôm nay, ta nhớ đặc biệt đến những người mẹ của chúng ta để chúng ta cầu nguyện cho những người mẹ của chúng ta nhân ngày nhớ đến thánh nữa Monica :
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ,
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha.
Nước biển mêng mông không đong đầy tình mẹ,
Mây trời lồng lộng không phủ kín tình cha.
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn,
Mang cả tấm thân gầy cha che chở đời con.
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc,
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không!
Lm.Jos Tạ Duy Tuyền
MONICA - NGƯỜI MẸ KIÊN NHẪN
Cuộc đời của thánh nữ Monica là một cuộc đời đầy gian truân, đau khổ và thử thách. Tuy nhiên, thánh nữ đã kiên cường, can đảm sống tín thác nơi Chúa và luôn cậy trông, hy vọng vào tình thương vô biên của Chúa. Thánh nữ cảm nghiệm thực sâu xa lời của thánh Phaolô tông đồ:” Tôi có thể làm được tất cả mọi sự trong Đấng ban sức mạnh cho Tôi “hay “ “…Tôi coi tất cả mọi sự là thiệt thòi, so với mối lợi tuyệt vời, là được biết Đức Giêsu, Chúa của tôi “ ( Philip 3, 8 ).
Thánh nữ sinh tại Thagaste, thuộc Bắc Phi châu vào năm 332 trong một gia đình công giáo. Lập gia đình với ông Patricius, một người ngoại giáo và có được ba người con. Chồng Mônica là một người giàu có, nhưng tính tình nóng nảy và không chung thủy. Người mẹ chồng của thánh nữ cũng gắt gỏng và khó chịu. Patricius thường hay rầy la vợ, vì Mônica hay tỏ ra thương yêu và giúp đỡ mọi người.
Dù vậy, thánh nữ vẫn luôn âm thầm hy sinh, kiên trì, chịu đựng trong nước mắt của nguyện cầu. Cuối cùng, Mônica cũng chinh phục được mẹ chồng cùng với chồng, và họ đã trở lại cùng Thiên Chúa. Patricius qua đời năm 371, sau khi đã lãnh nhận Bí tích rửa tội. Hết chồng rồi lại đến con, Augustin học theo tính khí của cha, sống phóng đãng và chạy theo bè rối Manichée, trong chín năm. Mônica theo con để mong ngày con được trở lại cùng Chúa. Những hy sinh của Mônica thật không uổng tí nào. Đêm Phục sinh, ngày 24 tháng tư năm 387, bà vui mừng dự lễ rửa tội cho thánh Augustin. Cuối năm 387, khi mẹ con đang chuẩn bị trở về quê hương là Phi châu, thì Thiên chúa đã gọi Mônica về, lúc 56 tuổi. Thánh nữ được chôn cất tại Ostite và sau được dời về Rôma vào năm 1430.
Năm 22 tuổi, Mônica vâng lời cha mẹ kết hôn với Patricius, một người ngoại đạo dòng dõi quý phái, nhưng tính tình ngang tàng độc ác, và tuổi tác lại gấp đôi Mônica! Với tính hiền lành và nhẫn nhục, Mônica đã biến cuộc hôn nhân "khập khễnh" của mình thành êm đềm. Thánh nữ đã đối xử tốt đẹp với cả chồng lẫn mẹ chồng, khiến sau một thời gian ngài đã hoàn toàn chinh phục được chồng lẫn mẹ chồng và các em của chồng. Lý do khiến người chồng không mạnh tay với thánh nữ vì ngài đã giữ không bao giờ mạnh miệng với chồng. Và nhất là không bao giờ bà nóng giận hay mất kiên nhẫn với chồng và với đứa con hư hỏng là Augustinô, kể cả khi bị Augustinô lừa dối và làm tổn thương.
Không phải chỉ cầu nguyện một năm, hai măm mà cầu nguyện bền bỉ suốt một đời, cầu nguyện trong nước mắt, trong đau khổ. Khi thấy con mình mất đức tin, theo lạc giáo chống lại Thiên Chúa, chống lại Giáo hội, và ngày càng dấn sâu trên con đường tội lỗi, thì Mônica càng tha thiết cầu nguyện, càng cậy trông vào Chúa. Đêm đêm trước bàn thờ Chúa, ngài vẫn sốt sắng cầu nguyện cho chồng, cho con. Cầu nguyện kiên trì, cầu nguyện liên lỉ.
Không lúc nào không nghĩ đến con, lo lắng cho con, và tìm mọi cách để đưa con về đời sống tốt lành. Chính vì thế, bà đã không hề lùi bước trước bất kỳ một hy sinh nào, chỉ để mong con quay về với Chúa. Hy sinh trong kinh nguyện, trong hãm mình, trong chay tịnh; hy sinh trong đau khổ, trong nước mắt. Bà đã khóc nhiều, đến nỗi người ta nói rằng bà không còn nước mắt để khóc nữa. Thánh Amrôsiô đã an ủi bà : “Nước mắt bà sẽ không vô ích đâu, bà hãy cứ vững lòng trông cậy. Augustinô con bà sẽ trở lại”.
Chính tình yêu hải hà đối với chồng, đặc biệt đối với con, là Augustinô, đã khiến thánh Mônica trở nên hiền hoà nhẫn nhục, kiên tâm cầu nguyện, âm thầm hy sinh. Và phần thưởng Chúa ban cho thánh Mônica là gì ?
Phần thưởng Chúa ban cho thánh Mônica còn hơn cả những gì mà ngài cầu mong và ước nguyện. Chồng của Mônica đã trở lại cùng Chúa, đã chịu phép rửa và đã được chết trong ân nghĩa của Chúa. Còn đối với Augustinô, con mình, Mônica chỉ xin cho được ơn trở lại làm Kitô hữu, làm con cái Chúa. Thế nhưng, Chúa đã ban cho ngài nhiều hơn thế. Augustinô chẳng những trở thành một Kitô hữu chân chính, mà còn trở thành một linh mục. Không chỉ dừng lại ở đó, ngài còn trở thành một giám mục tài đức và hơn nữa còn là một trong bốn vị đại tiến sĩ lừng danh của Hội Thánh.
Lời cầu nguyện, tin tưởng, cậy trông phó thác nơi Chúa và những giọt nước mắt chân thành, tha thiết của bàđã được Chúa đoái thương nhậm lời. Augustinô sau những thất bại, cay đắng ê chề đã trở về với Chúa. Augustinô giờ đây có thể nói như thánh Phaolô :” …lao mình về phía trước”. Ngài đã đẩy lùi tội lỗi, đẩy lui những xấu xa để làm lại cuộc đời mới, làm lại một tương lai tốt đẹp, trong sáng. Chúa có cách nhìn và con đường của Chúa.
Hai mẹ con tràn đầy hạnh phúc: thánh nữ Monica sung sướng khôn lường, bà và Augustinô trở về Phi Châu trong cuộc hành trình dài ngày, nhưng ý Chúa nhiệm mầu, thánh nữ đã ra đi về với Chúa trong bình an vào năm 387. Thánh nhân được mai táng tại Otti. Đức Thánh Cha Martinô vào năm 1430 đã truyền đem xác thánh nữ về chôn cất tại nhà thờ thánh Augustinô ở Roma.
Sau khi con mình trở về với Chúa và Giáo Hội, bà vô cùng vui mừng tạ ơn Chúa và đã cùng các con trở về Phi Châu. Nhưng thánh ý Chúa nhiệm màu, trên đường trở về quê hương, Chúa đã cất Monica về vỡi Chúa tại Ostia (hải cảng nổi danh thời đó, cửa sông Tibre), vào năm 387 (chỉ ít lâu sau khi Augustinô trở về với Chúa và được lãnh nhận bí tính Thánh Tẩy), thọ 56 tuổi, sau cả một cuộc đời luôn trung thành giữ vững Đức Tin nơi Chúa và Giáo Hội, cả một cuộc đời hy sinh, chịu đựng mọi khổ đau để cầu nguyện trong nước mắt cho chồng, cho con.
Cuối cùng, sau những thử thách thật dài, thật lâu, Thánh Nữ Monica đã được Chúa thương thực hiện những gì Thánh Nữ cầu xin mà nhiều người cứ tưởng là vô vọng. Thật là một tấm gương tuyệt dịu cho mọi người chnúg ta, nhất là các Bà Mẹ, để cúng ta luôn biết kiên trì ham mình cầu nguyện trong niềm tin tưởng và tuyệt đối phó thác mọi sự trong tình thương và sự quan phòng kỳ diệu của Thiên Chúa là Cha nhân từ của mọi người chúng ta.
P
úc ĐứcTại Mẫu
Văn hóa Việt Nam rất coi trọng tình mẹ. Tình mẹ luôn cao quý. Tình mẹ luôn là động lực cho con cái lớn khôn làm người. Thế nên, người mẹ luôn được tôn vinh ở mọi nơi mọi chốn. Người ta thường dùng chữ mẹ để tôn vinh những nơi chốn, những gì là thiêng liêng cao cả. Thí dụ : đất mẹ, quê mẹ hay tiếng nói mẹ đẻ . .
Người mẹ còn là một gia sản quý báu cho con cái. Gia sản ấy không phải là tiền bạc, tài sản mà là phúc đức cho con. Đó là lý do người ta nói: “Phúc đức tại mẫu”. Vì người xưa cho rằng người mẹ nếu ăn ở tốt sẽ để lại những điều tốt lành cho con. Suy rộng ra là việc một người mẹ, người bà có thể để lại phúc đức cho con cháu hay không đều phụ thuộc vào cách sống, cách đối nhân xử thế của người đó.
Có một người mẹ tuykhông được học chữ, vậy mà khi con học xa nhà, bà đã cố gắng viết cho con mấy dòng ngắn ngủi, nét chữ run rẩy và to như trẻ con học mẫu giáo tập viết. Bà viết: “Mẹ ít học hơn con nên mẹ tin con hiểu đời nhiều hơn mẹ. Mẹ chỉ muốn dặn con một điều rằng con đi xa hãy nhớ: Ăn một miếng của người con tạc ân vào dạ; Học một chữ ở đời con xem nặng nhẹ bao nhiêu”. Lời dặn thật mộc mạc nhưng ẩn chứa biết bao triết lý cho cuộc sống. Chính những lời dạy đơn sơ ấy đã uốn nắn con thành người. Thật phúc đức cho những ai có người mẹ thấu tình đạt lý như thế!
"Phúc Đức tại mẫu", như còn muốn nói người mẹ, người vợ không chỉ mang phúc đức cho con, mà còn là mối giây liên kết cho nhiều thành viên trong một đại gia đình. Trong gia đình họ tộc có những mối quan hệ không trói buộc bằng tiền bạc. Con ghi ơn cha mẹ. Anh chị em gắn bó với nhau. Họ hàng qua lại với nhau đều không phải vì tiền bạc mà tất cả các mối quan hệ ấy chỉ có thể tồn tại được nếu có tình cảm với nhau. Và trên hết, người phụ nữ chính là sợi dây tình cảm nối liền cha với con, nối anh chị em lại với nhau, nối các bậc thông gia cho gần gũi. Người mẹ, người vợ được xem là người có khả năng và thiên chức điều hòa mọi thành viên một cách hữu hiệu nhất. Câu "Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm" không chỉ đúng cho thời xưa mà cả mọi thời đại.
Quả là rất đúng khi người xưa nói rằng”:
Lạ gì con có giống ai,
Phúc đức tại mẫu là lời thế gian.
Hôm nay chúng ta mừng kính thánh Monica, một người mẹ đã sống có đức để nhờ đức của mẹ mà các con được sống tốt và còn nên thánh.
Thật thế việc trở lại của thánh Augustinô đã được ban cho bà thánh Monica sau 16 năm kêu khóc. Nhưng đó cũng là một cuộc trở lại hoàn hảo vô song hơn bà ước nguyện.
Phúc đức cho 2 mẹ con thánh Monica và Augustinô
Tất cả những điều bà ước nguyện chỉ là xin được thấy sự phóng đãng của người con thanh niên được chấm dứt trong giới hạn của hôn nhân. Nhưng bà đã được sung sướng thấy chàng thực hiện những lời khuyên cao siêu nhất của đức trong sạch theo Phúc âm.
Bà chỉ cầu ước cho chàng được chịu phép thánh tẩy, được vào sổ người Công giáo, nhưng bà còn thấy chàng được bước tới chức linh mục và tới địa vị cao cả của chức Giám mục.
Bà chỉ xin Chúa cho thấy chàng thoát khỏi lạc giáo, nhưng Chúa đã biến chàng thành cột trụ Giáo hội và là tai họa cho những bè lạc giáo đồng thời.
Thiên Chúa vẫn là một Thiên Chúa giàu lòng thương xót, Ngài vẫn mời gọi chúng ta đáp trả niềm tin của ta bằng chiều sâu, chiều dài, chiều rộng và cả thời gian nữa.
Nếu chúng ta nhẫn nại. nếu chúng ta chịu đựng Chúa sẽ ban cho chúng ta những gì chúng ta xin như gương sống của thánh nữa Monica.
Hôm nay, mừng lễ Thánh Monica, ta lại tha thiết xin Chúa qua lời chuyển cầu của thánh Monica để cầu xin cho các bà mẹ Công Giáo có ơn kiên nhẫn, có ơn chịu đựng và nhất là có một tấm lòng yêu thương chồng yêu thương con. Khi và chỉ khi có tình yêu với chồng với con thật sự thì mới nảy sinh ra sự chịu đựng và kiên nhẫn.
Ngày hôm nay, ta nhớ đặc biệt đến những người mẹ của chúng ta để chúng ta cầu nguyện cho những người mẹ của chúng ta nhân ngày nhớ đến thánh nữa Monica :
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ,
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha.
Nước biển mêng mông không đong đầy tình mẹ,
Mây trời lồng lộng không phủ kín tình cha.
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn,
Mang cả tấm thân gầy cha che chở đời con.
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc,
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không!
MONICA VÀ TẤM LÒNG NGƯỜI MẸ
Lòng mẹ bao la như biển thái bình dạt dào
Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào
Lời ru êm ái như đồng lúa chiều rì rào
Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng, mẹ yêu
Và rồi, ta bắt gặp tấm lòng hết sức đặc biệt nơi người mẹ trong trang Tin Mừng về sự việc Chúa phục sinh cho con trai bà góa thành Cain
Đời của bà quá đau khổ ! Thánh Luca ghi lại bà là bà góa ! Đã là góa rồi mà giờ lại còn bị mất người con trai duy nhất nữa thì có lẽ chẳng còn gì để mà sống, chẳng còn gì để mà bám víu, chẳng còn gì để hy vọng và chẳng còn gì gọi là có hứng thú để sống cả.
Cuộc đời của bà coi như chấm hết sau cái chết của cái niềm tin, của cái hy vọng, của cái vốn sống của bà.
Thấy bà, Chúa Giêusu chạnh lòng thương và rồi Chúa Giêsu đã cho con bà được sống lại.
Thà như đứa con của bà góa đây chết thì cũng đã đành nhưng như thế cũng làm cho người mẹ đau khổ đến dường nào. Đàng này, có bà mẹ kia khi thấy con mình còn sống đó nhưng còn tệ hơn là chết nữa vì nó sa vào con đường tội lỗi, ngập trong rượu chè tửu sắc.
Monica hình như là sống nhưng như không phải là sống nữa mà chết cũng không chết được vì bà quá đau khổ.
16 năm ròng rã cho cuộc đời đau khổ. Bà dường như không còn nước mắt để mà khóc con bà là Augustinô nữa.
Người con cả của Monica là Augustinô Hippo thật nổi tiếng.
Lúc cha chàng chết, Augustine mới 17 tuổi và là sinh viên trường hùng biện ở Carthage.
Chồng chết đã là một đau khổ lớn của cuộc đời một người phụ nữ và rồi đau khổ hơn khi Monica thấy con mình đi theo tà thuyết Manikê và sống cuộc đời phóng đãng. Có những lúc Thánh Monica tức giận đến độ không cho con được ăn ngủ ở trong nhà.
Một đêm kia, Monica được thị kiến và được đảm bảo là Augustinô sẽ trở về với đức tin. Từ đó trở đi Monica sống gần với con hơn để ăn chay và cầu nguyện cho con. Quả vậy, ngài ở gần đến nỗi Augustinô cũng phải bực mình.
Năm lên 29 tuổi, Augustinô quyết định đi Rôma để dạy về hùng biện. Một tối kia, Augustinô nói với mẹ là anh ra bến tàu để từ giã bạn bè. Nhưng, anh lại lên tàu đi Rôma. Một lần nữa, thật đau lòng khi Monica biết mình bị lừa, nhưng Monica nhất định đi theo. Vừa đến Rôma thì Monica lại biết là Augustinô đã đi Milan. Mặc dù việc di chuyển khó khăn, Thánh Monica vẫn nhất định bám sát.
Ở đây, Augustinô bị ảnh hưởng bởi một giám mục, Ðức Ambrôsiô, là vị linh hướng sau này của Thánh Monica. Augustinô chấp nhận mọi lời khuyên của đức giám mục và tập được đức khiêm tốn đến độ ngài có thể từ bỏ được nhiều tật xấu. Thánh Monica trở thành người lãnh đạo của nhóm phụ nữ đạo đức ở Milan cũng như khi ở Tagaste.
Monica tiếp tục cầu nguyện cho Augustine trong những năm anh theo học với đức giám mục.
Lễ Phục Sinh năm 387, Ðức Ambrôsiô rửa tội cho Augustine và một vài người bạn của anh.
Không lâu sau đó, cả nhóm đi Phi Châu. Lúc ấy, Thánh Monica biết cuộc đời ngài sắp chấm dứt, ngài nói với Augustinô : "Con ơi, không có gì trên trần gian này làm mẹ vui lòng cả. Mẹ không biết có còn gì phải thi hành và tại sao mẹ lại ở đây, vì mọi hy vọng của mẹ ở trần gian này đều đã được hoàn tất." Sau đó không lâu ngài bị bệnh và chịu đau đớn trong chín ngày trước khi từ trần năm 387 tại Ostia, Ý Đại Lợi.
Monica được mai táng tại Ostia. Dường như năm 1430 xác của bà được cải táng về Roma chôn tại thánh đường thánh Augustinô.
Nhìn lại cuộc đời của Monica, ta thấy một tình mẹ bao la, một lòng mẹ tha thiết và đặc biệt nhất đó chính là sự kiên nhẫn.
Quá kiên nhẫn cầu xin, đó là một lý do để tin rằng Monica sẽ được đền bù một cách rộng rãi.
Thật thế việc trở lại của thánh Augustinô đã được ban cho bà thánh Monica sau 16 năm kêu khóc. Nhưng đó cũng là một cuộc trở lại hoàn hảo vô song hơn bà ước nguyện.
Phúc đức cho 2 mẹ con thánh Monica và Augustinô
Tất cả những điều bà ước nguyện chỉ là xin được thấy sự phóng đãng của người con thanh niên được chấm dứt trong giới hạn của hôn nhân. Nhưng bà đã được sung sướng thấy chàng thực hiện những lời khuyên cao siêu nhất của đức trong sạch theo Phúc âm.
Bà chỉ cầu ước cho chàng được chịu phép thánh tẩy, được vào sổ người Công giáo, nhưng bà còn thấy chàng được bước tới chức linh mục và tới địa vị cao cả của chức Giám mục.
Bà chỉ xin Chúa cho thấy chàng thoát khỏi lạc giáo, nhưng Chúa đã biến chàng thành cột trụ Giáo hội và là tai họa cho những bè lạc giáo đồng thời.
Nhìn lại một chút cuộc đời của thánh nữ Monica, ta chợt giật mình khi nhìn thấy đời sống đức tin, sự kiên nhẫn, lòng yêu mến của ta ở chỉ ở chỗ giống như mì ăn liền. Cũng chẳng trách được bởi lẽ chúng ta đang sống trong một xã hội, một thế giới "mì ăn liền", kĩ thuật sáng chế cho mọi cái "instant", mau lẹ, gấp rút ... vào internet mà đường chuyền lờ rờ như rùa thì phải đổi ngay để up grade, bỏ internet xài chung với giây điện thoại, mua modem, bỏ modem nối qua cable, không biết sẽ còn gì nhanh hơn nữa.
Điều đó ảnh huởng tới tâm lí, làm ta sốt ruột khi phải chờ đợi, kiên nhẫn đối với bản thân, gia đình xã hội, và cả tôn giáo nữa.
Thiên Chúa vẫn là một Thiên Chúa giàu lòng thương xót, Ngài vẫn mời gọi chúng ta đáp trả niềm tin của ta bằng chiều sâu, chiều dài, chiều rộng và cả thời gian nữa.
Nếu chúng ta nhẫn nại. nếu chúng ta chịu đựng Chúa sẽ ban cho chúng ta những gì chúng ta xin như gương sống của thánh nữa Monica.
Hôm nay, mừng lễ Thánh Monica, ta lại tha thiết xin Chúa qua lời chuyển cầu của thánh Monica để cầu xin cho các bà mẹ Công Giáo có ơn kiên nhẫn, có ơn chịu đựng và nhất là có một tấm lòng yêu thương chồng yêu thương con. Khi và chỉ khi có tình yêu với chồng với con thật sự thì mới nảy sinh ra sự chịu đựng và kiên nhẫn.
Ngày hôm nay, ta nhớ đặc biệt đến những người mẹ của chúng ta để chúng ta cầu nguyện cho những người mẹ của chúng ta nhân ngày nhớ đến thánh nữa Monica :
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ,
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha.
Nước biển mêng mông không đong đầy tình mẹ,
Mây trời lồng lộng không phủ kín tình cha.
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn,
Mang cả tấm thân gầy cha che chở đời con.
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc,
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không!
LỄ THÁNH MÔ-NI-CA
1. Thánh MONICA (331 - 387)
Thánh Monica, mẹ của Thánh Augustinô, có lẽ sinh tại Thagaste miền Numidia, là nơi Ngài lập gia đình và sống phần lớn cuộc đời mình. Thuộc dòng dõi Berber nên tên Ngài là Berber. Những gì chúng ta biết được về thánh nữ đều nhờ các bút tích của con Ngài, nhất là cuốn IX bộ “tự thuật” (confessions)
Monica là một người tốt, nhưng được một vú nuôi già của gia đình dạy dỗ những các khắt khe. Chẳng hạn, bà không cho phép cô uống nước ngoài những bữa ăn. Có lẽ vì vậy Ngài có thói quen dùng những thứ không được phép. Thói xấu lớn dần cho đến khi cha mẹ Ngài sai đi ép rượu, người đầy tớ giúp việc chế nhạo Ngài như một tay nghiền. Thánh nữ mắc cỡ và bỏ hẳn thói xấu ấy.
Còn nhỏ tuổi, Monica đã được gả cho Pareiciô, một người có tính hẹp hòi, nhưng không phải là xấu nết khó thương. Tuy nhiên thánh nữ đã đối xử tốt đẹp với cả chồng lẫn mẹ chồng khiến sau một thời gian nàng đã hoàn toàn chinh phục được bà. Khác với các phụ nữ láng giềng, không hề có dấu nào chứng tỏ rằng: thánh nữ đã bị chồng ngược đãi. Lý do khiến ông không mạnh tay với thánh nữ vì Ngài đã giữ không mạnh miệng với chồng.
Mối giây liên kết thánh nữ với người con thông thái là cả một phép mầu của lòng nhẫn nại và tình thương không biết mệt mỏi. Có lẽ thánh nữ đã không hoàn toàn hiểu nổi đời sống khó khăn và những thay đổi trong trí khôn con mình mà chỉ biết đau buồn vì chàng đã đi theo thuyết Manichêô. Về phần Augustinô khi ấy chỉ thấy mẹ mình gây phiền toái mà thôi. Khi bà quyết theo con tới Roma (vì Patricô đã qua đời) Augustinô đã trốn bà và đi một mình. Dẫu vậy, bà vẫn đuổi theo và gặp lại chàng ở Milanô. Tại đây bà gặp thánh Abrosiô. Hai người rất mực kính trọng lẫn nhau.
Cuối cùng vào năm 386, thánh nữ vui mừng thấy con hối cải. Đó là phần thưởng đền bù không biết bao nhiêu là nước mắt và kinh nguyện của Ngài. Thánh nữ cùng tĩnh tâm với Augustinô ở Cassicicum và có mặt trong lễ rửa tội của con do thánh Ambrosiô cử hành.
Năm 387, thánh nữ lên đường về Phi châu với con và các bạn hữu của Ngài. Tại Ostia, thánh nữ chia sẻ với con mình sự hoan lạc trong tâm hồn mà thánh Augustinô ghi lại trong cuốn IX “bộ tự thuật”. Sau đó thánh Monica nói:
- Con ơi, phần mẹ, mẹ không còn thấy vui sướng vì bất cứ điều gì ở đời này nữa. Mẹ không hiểu sẽ phải làm gì và tại sao lại còn sống ở đây. Niềm hy vọng của mẹ trên thế gian này đã được hoàn thành. Chỉ có một điều mẹ ao ước là được thấy con trở thành người công giáo trước khi mẹ lìa đời. Thiên Chúa cho mẹ được toại nguyện và hơn nữa đã cho mẹ thấy con chán ghét hạnh phúc trần gian và hiến thân phụng sự Ngài. Mẹ còn làm gì nữa đây ?
Chẳng bao lâu sau đó, thánh nữ mang bệnh và từ trần tại Ostia vào tuổi 56 .
Trước kia thánh nữ thường ao ước được chôn cất bên chồng. Bây giờ, thánh nữ được hỏi xem có buồn khi phải gởi xác ở xa quê hương không ? Ngài trả lời:
- Không có gì cách xa Thiên Chúa cả. Đừng sợ rằng: Ngài sẽ không biết mẹ ở đâu để phục sinh mẹ dậy .
Và những lời cuối cùng nói cho con mình:
- Hãy chôn cất mẹ ở đâu cũng được. Đừng lo lắng chi về điều đó cả. Mẹ chỉ xin con hãy nhớ đến mẹ tại bàn thờ Chúa khi nào con có thể.
Chắc chắn Augustinô không bao giờ quên Ngài và cả được ai đọc về Ngài trong bộ “tự thuật”. Ngài được mai táng tại Ostia. Dường như năm 1430 xác Ngài được cải táng về Roma chôn tại thánh đường thánh Augustinô .
2. Mônica- Bà Mẹ Kiên Nhẫn
Sống trước chúng ta những 16 thế kỷ, nhưng gương kiên nhẫn của bà đáng muôn đời soi chung. Tên bà là Monica, một vị thánh của Giáo Hội Công Giáo, được mừng kính hằng năm vào ngày 27 tháng 8.
Monica sinh năm 332 tại Tagaste, miền Bắc Phi Châu. Vui sống dưới sự chăm sóc của đôi cha mẹ Công Giáo đạo đức, Monica sớm trở thành cô gái ngoan hiền, sốt sắng, yêu cầu nguyện và hãm mình.
Năm 22 tuổi, Monica vâng lời cha mẹ kết hôn với Patricius, một người ngoại đạo dòng dõi quý phái, nhưng tính tình lại ngang tàng độc ác. Tuổi chàng gấp đôi nàng! Với tính hiền lành và kiên nhẫn, Monica đã biến cuộc hôn nhân "khập khễnh" thành êm đềm. Ít năm sau, người ta hỏi nàng làm cách nào có thể "sống chung hòa bình" với một người chồng cộc cằn như thế. Nửa đùa nửa thật, Monica trả lời:
-Tất cả bí quyết là hãy coi sự ràng buộc hôn nhân như một thân phận nô lệ, và khi ông chủ nổi nóng thì đừng có cãi lại!
Thực sự, nàng không bao giờ cãi lý với chồng, nhưng luôn vâng lời chàng cách dễ thương.
Monica sinh được ba người con: Hai cậu trai Tên Augustinô và Navigius, một cô con gái tên Perpetua. Dù làm dâu trong một gia đình ngoại đạo, nhưng Monica đã chu toàn sứ mệnh làm mẹ, biết giáo huấn con cái sống đời mến Chúa yêu người. Nàng tha thiết yêu các con, đặc biệt thương Augustinô. Nhưng oái oăm thay, càng lớn, Augustinô càng tỏ lộ nhiều tính hư tật xấu. Cậy vào trí khôn thông minh, Augustinô đâm ra lười biếng. Được học tiếng La Tinh và Hy Lạp, Augustinô bắt đầu đọc các tác phẩm vô luân viết bằng hai thứ tiếng đó. Cuộc đời Augustinô ngày càng xuống dốc với những lần gian dối, lường gạt cha mẹ, ăn trộm ăn cắp, rồi tiến dần đến say mê lạc thú, ham mê danh vọng. Nhất là từ khi được gửi học ở tỉnh khác, ảnh hưởng ngoại giáo càng đè nặng trên Augustinô, đến nỗi Augustinô đã theo bè rối Manikê chống lại Đức Tin Công Giáo. Còn gì xé nát con tim Monica hơn khi bà thấy đứa con cưng của mình ngày càng tiến sâu trên đường tội lỗi! Nước mắt thương đau đã chảy quá nhiều! Nhưng đầy niềm cậy trông nơi Tình Thương Thiên Chúa, Monica gia tăng việc lành và hy sinh hãm mình để cầu nguyện cho chồng cho con.
Hai mươi năm cầu nguyện, nhịn nhục và làm gương sáng cho chồng nay đã đơm hoa kết trái. Patricius khuất phục ơn Chúa, xin học đạo và lãnh nhận Thánh Tẩy. Sau khi xây lại cuộc đời, Patricius sống bình an với Chúa, để rồi một năm sau đó ông chết lành thánh. Monica ngàn lần tạ ơn Thiên Chúa về đặc ân đó.
Lúc này, Augustinô đang theo học tại Carthage (Bắc Phi) và rất nhiệt thành với bè rối Manikê. Nước mắt bà mẹ đáng thương Monica càng chảy nhiều hơn để níu kéo tình thương Chúa hoán cải tấm lòng chai đá Augustinô. Một hôm, qua giấc chiêm bao, một thiên thần nói với bà:
-Con bà sẽ trở lại!
Đây là niềm an ủi cho bà. Bà liền cậy nhờ nhiều vị Giám Mục và những người khôn ngoan thuyết phục Augustinô theo lẽ phải. Họ thường nói với bà:
-Với trí khôn thông minh, chính Augustinô sẽ tự khám phá sự sai lầm của mình.
Nhưng Monica vẫn nài nỉ một vị Giám Mục giúp đỡ, ngài trả lời:
-Đứa con của quá nhiều nước mắt không thể hư đi được!
Khi Augustinô được 29 tuổi, chàng nói với mẹ là sẽ sang Rôma dậy học. Monica tự nghĩ: làm cách nào để giúp đỡ Augustinô khi xa nhà như vậy? Tốt hơn là hắn đừng đi, hay ít ra mình cùng đi với hắn! Nhưng Augustinô không thích như vậy, chàng đã lập mưu đánh lừa mẹ, để rồi một mình xuống tầu vượt biển trước ánh nhìn quặn đau của mẹ.
Tại Rôma, Augustinô nghe nói thánh Ambrôsiô, Giám Mục thành Milăng giảng rất hay, chàng lần mò đến Milăng để xem thực hư ra sao. Từ những bài giảng của Đức Cha Ambrôsiô, chàng dần dà khám phá những chân lý Đức Tin Công Giáo mà chưa một lần chàng được nghe. Chàng bắt đầu đặt lại vấn đề giáo thuyết bè Manikê, rồi quyết định xa lìa bè rối dần dần.
Trong khi đó, bà mẹ kiên nhẫn và đáng thương của Augustinô liều nguy hiểm, vượt biển tới Milăng đoàn tụ cùng con. Thấy ảnh hưởng tốt của Đức Cha Ambrôsiô trên con mình, Monica rất vui mừng và hy vọng sẽ thấy Augustinô trở lại với Chúa trước khi bà nhắm mắt giã từ cõi thế. Bà tăng gấp đôi lời cầu.
Được Đức Cha Ambrôsiô giúp đỡ, Augustinô dần dà thấu hiểu Giáo Lý Công Giáo. Cuối cùng, trí khôn chàng đã khuất phục chân lý, nhưng ý chí vẫn bị trói buộc. Vì trở thành một Kitô hữu nghĩa là phải giữ các giới răn và phải từ bỏ chính mình. Chàng cảm thấy quá sức! Augustinô do dự, phân vân. . . Chàng không muốn bỏ mất Thiên Chúa, Đấng chàng tìm kiếm bao năm, nhưng xác thịt lại quá nặng nề!. . . Giữa cơn đè nén khổ đau, chàng bật lên tiếng khóc van nài Thiên Chúa đừng bỏ rơi chàng! Lập tức, Augustinô nghe tiếng trẻ thơ vô hình nói với chàng:
-Hãy cầm lấy mà đọc!
Gần đó có một cuốn Thư Thánh Phaolô Tông Đồ, chàng vội cầm lấy và đọc. . . Từng đợt sóng bình an tràn ngập tâm hồn Augustinô. Chàng được sức mạnh nhất quyết giã từ tội lỗi. Thiên Chúa đã hoàn toàn chiếm đoạt tâm hồn chàng. Nước mắt Monica đã không chẩy ra vô ích.
Lễ Chúa Phục Sinh năm 387, Augustinô cùng một số bạn hữu cúi đầu trước giếng rửa tội lãnh nhận Thánh Tẩy. Linh hồn Monica ngập lụt vui mừng! Sau đó ba mẹ con chuẩn bị đáp tầu về Phi Châu. Tại hải cảng Ostia nước Ý, Monica nói với con:
-Giờ đây mẹ không ước mong sự gì nơi trần gian này nữa?? Mọi nguyện vọng của mẹ đã được hoàn thành.
Năm ngày sau, Monica ngã bệnh, bà nói với Augustinô và Navigus:
-Các con hãy chôn mẹ tai đây!
Nhưng Navigus không bằng lòng:
-Không được mẹ ơi! Chúng con không thể chôn xác mẹ nơi đất khách quê người!
Thực sự, sinh thời Monica thầm mong được an nghỉ bên cạnh Patricius, chồng bà. Dẫu vậy, bà cũng nhìn Navigus cách trìu mến rồi nói:
-Hãy chôn vùi thân xác mẹ bất cứ nơi đâu. Đừng bận tâm về nó! Mẹ chỉ xin các con một điều là nhớ cầu cho mẹ mỗi khi các con dâng Thánh Lễ.
Chín ngày sau đó Monica tắt thở và được chôn cất tại Ostia.
Đám tang mẹ, Augustinô không khóc, vì mẹ chàng đã chết rất thánh thiện. Nhưng khi âm thầm hồi tưởng lại tình yêu hải hà của mẹ đối với chàng và các em, chàng bật khóc nức nở cho người mẹ yêu quí đã khóc quá nhiều vì chàng! Chàng viết trong cuốn Tự Thú:
-Lậy Chúa, sở dĩ con được làm con Chúa, là vì Ngài đã ban cho con một người mẹ như đó!.
úc ĐứcTại Mẫu
Văn hóa Việt Nam rất coi trọng tình mẹ. Tình mẹ luôn cao quý. Tình mẹ luôn là động lực cho con cái lớn khôn làm người. Thế nên, người mẹ luôn được tôn vinh ở mọi nơi mọi chốn. Người ta thường dùng chữ mẹ để tôn vinh những nơi chốn, những gì là thiêng liêng cao cả. Thí dụ : đất mẹ, quê mẹ hay tiếng nói mẹ đẻ . .
Người mẹ còn là một gia sản quý báu cho con cái. Gia sản ấy không phải là tiền bạc, tài sản mà là phúc đức cho con. Đó là lý do người ta nói: “Phúc đức tại mẫu”. Vì người xưa cho rằng người mẹ nếu ăn ở tốt sẽ để lại những điều tốt lành cho con. Suy rộng ra là việc một người mẹ, người bà có thể để lại phúc đức cho con cháu hay không đều phụ thuộc vào cách sống, cách đối nhân xử thế của người đó.
Có một người mẹ tuykhông được học chữ, vậy mà khi con học xa nhà, bà đã cố gắng viết cho con mấy dòng ngắn ngủi, nét chữ run rẩy và to như trẻ con học mẫu giáo tập viết. Bà viết: “Mẹ ít học hơn con nên mẹ tin con hiểu đời nhiều hơn mẹ. Mẹ chỉ muốn dặn con một điều rằng con đi xa hãy nhớ: Ăn một miếng của người con tạc ân vào dạ; Học một chữ ở đời con xem nặng nhẹ bao nhiêu”. Lời dặn thật mộc mạc nhưng ẩn chứa biết bao triết lý cho cuộc sống. Chính những lời dạy đơn sơ ấy đã uốn nắn con thành người. Thật phúc đức cho những ai có người mẹ thấu tình đạt lý như thế!
"Phúc Đức tại mẫu", như còn muốn nói người mẹ, người vợ không chỉ mang phúc đức cho con, mà còn là mối giây liên kết cho nhiều thành viên trong một đại gia đình. Trong gia đình họ tộc có những mối quan hệ không trói buộc bằng tiền bạc. Con ghi ơn cha mẹ. Anh chị em gắn bó với nhau. Họ hàng qua lại với nhau đều không phải vì tiền bạc mà tất cả các mối quan hệ ấy chỉ có thể tồn tại được nếu có tình cảm với nhau. Và trên hết, người phụ nữ chính là sợi dây tình cảm nối liền cha với con, nối anh chị em lại với nhau, nối các bậc thông gia cho gần gũi. Người mẹ, người vợ được xem là người có khả năng và thiên chức điều hòa mọi thành viên một cách hữu hiệu nhất. Câu "Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm" không chỉ đúng cho thời xưa mà cả mọi thời đại.
Quả là rất đúng khi người xưa nói rằng”:
Lạ gì con có giống ai,
Phúc đức tại mẫu là lời thế gian.
Hôm nay chúng ta mừng kính thánh Monica, một người mẹ đã sống có đức để nhờ đức của mẹ mà các con được sống tốt và còn nên thánh.
Thật thế việc trở lại của thánh Augustinô đã được ban cho bà thánh Monica sau 16 năm kêu khóc. Nhưng đó cũng là một cuộc trở lại hoàn hảo vô song hơn bà ước nguyện.
Phúc đức cho 2 mẹ con thánh Monica và Augustinô
Tất cả những điều bà ước nguyện chỉ là xin được thấy sự phóng đãng của người con thanh niên được chấm dứt trong giới hạn của hôn nhân. Nhưng bà đã được sung sướng thấy chàng thực hiện những lời khuyên cao siêu nhất của đức trong sạch theo Phúc âm.
Bà chỉ cầu ước cho chàng được chịu phép thánh tẩy, được vào sổ người Công giáo, nhưng bà còn thấy chàng được bước tới chức linh mục và tới địa vị cao cả của chức Giám mục.
Bà chỉ xin Chúa cho thấy chàng thoát khỏi lạc giáo, nhưng Chúa đã biến chàng thành cột trụ Giáo hội và là tai họa cho những bè lạc giáo đồng thời.
Thiên Chúa vẫn là một Thiên Chúa giàu lòng thương xót, Ngài vẫn mời gọi chúng ta đáp trả niềm tin của ta bằng chiều sâu, chiều dài, chiều rộng và cả thời gian nữa.
Nếu chúng ta nhẫn nại. nếu chúng ta chịu đựng Chúa sẽ ban cho chúng ta những gì chúng ta xin như gương sống của thánh nữa Monica.
Hôm nay, mừng lễ Thánh Monica, ta lại tha thiết xin Chúa qua lời chuyển cầu của thánh Monica để cầu xin cho các bà mẹ Công Giáo có ơn kiên nhẫn, có ơn chịu đựng và nhất là có một tấm lòng yêu thương chồng yêu thương con. Khi và chỉ khi có tình yêu với chồng với con thật sự thì mới nảy sinh ra sự chịu đựng và kiên nhẫn.
Ngày hôm nay, ta nhớ đặc biệt đến những người mẹ của chúng ta để chúng ta cầu nguyện cho những người mẹ của chúng ta nhân ngày nhớ đến thánh nữa Monica :
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ,
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha.
Nước biển mêng mông không đong đầy tình mẹ,
Mây trời lồng lộng không phủ kín tình cha.
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn,
Mang cả tấm thân gầy cha che chở đời con.
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc,
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không!
MONICA VÀ TẤM LÒNG NGƯỜI MẸ
Lòng mẹ bao la như biển thái bình dạt dào
Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào
Lời ru êm ái như đồng lúa chiều rì rào
Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng, mẹ yêu
Và rồi, ta bắt gặp tấm lòng hết sức đặc biệt nơi người mẹ trong trang Tin Mừng về sự việc Chúa phục sinh cho con trai bà góa thành Cain
Đời của bà quá đau khổ ! Thánh Luca ghi lại bà là bà góa ! Đã là góa rồi mà giờ lại còn bị mất người con trai duy nhất nữa thì có lẽ chẳng còn gì để mà sống, chẳng còn gì để mà bám víu, chẳng còn gì để hy vọng và chẳng còn gì gọi là có hứng thú để sống cả.
Cuộc đời của bà coi như chấm hết sau cái chết của cái niềm tin, của cái hy vọng, của cái vốn sống của bà.
Thấy bà, Chúa Giêusu chạnh lòng thương và rồi Chúa Giêsu đã cho con bà được sống lại.
Thà như đứa con của bà góa đây chết thì cũng đã đành nhưng như thế cũng làm cho người mẹ đau khổ đến dường nào. Đàng này, có bà mẹ kia khi thấy con mình còn sống đó nhưng còn tệ hơn là chết nữa vì nó sa vào con đường tội lỗi, ngập trong rượu chè tửu sắc.
Monica hình như là sống nhưng như không phải là sống nữa mà chết cũng không chết được vì bà quá đau khổ.
16 năm ròng rã cho cuộc đời đau khổ. Bà dường như không còn nước mắt để mà khóc con bà là Augustinô nữa.
Người con cả của Monica là Augustinô Hippo thật nổi tiếng.
Lúc cha chàng chết, Augustine mới 17 tuổi và là sinh viên trường hùng biện ở Carthage.
Chồng chết đã là một đau khổ lớn của cuộc đời một người phụ nữ và rồi đau khổ hơn khi Monica thấy con mình đi theo tà thuyết Manikê và sống cuộc đời phóng đãng. Có những lúc Thánh Monica tức giận đến độ không cho con được ăn ngủ ở trong nhà.
Một đêm kia, Monica được thị kiến và được đảm bảo là Augustinô sẽ trở về với đức tin. Từ đó trở đi Monica sống gần với con hơn để ăn chay và cầu nguyện cho con. Quả vậy, ngài ở gần đến nỗi Augustinô cũng phải bực mình.
Năm lên 29 tuổi, Augustinô quyết định đi Rôma để dạy về hùng biện. Một tối kia, Augustinô nói với mẹ là anh ra bến tàu để từ giã bạn bè. Nhưng, anh lại lên tàu đi Rôma. Một lần nữa, thật đau lòng khi Monica biết mình bị lừa, nhưng Monica nhất định đi theo. Vừa đến Rôma thì Monica lại biết là Augustinô đã đi Milan. Mặc dù việc di chuyển khó khăn, Thánh Monica vẫn nhất định bám sát.
Ở đây, Augustinô bị ảnh hưởng bởi một giám mục, Ðức Ambrôsiô, là vị linh hướng sau này của Thánh Monica. Augustinô chấp nhận mọi lời khuyên của đức giám mục và tập được đức khiêm tốn đến độ ngài có thể từ bỏ được nhiều tật xấu. Thánh Monica trở thành người lãnh đạo của nhóm phụ nữ đạo đức ở Milan cũng như khi ở Tagaste.
Monica tiếp tục cầu nguyện cho Augustine trong những năm anh theo học với đức giám mục.
Lễ Phục Sinh năm 387, Ðức Ambrôsiô rửa tội cho Augustine và một vài người bạn của anh.
Không lâu sau đó, cả nhóm đi Phi Châu. Lúc ấy, Thánh Monica biết cuộc đời ngài sắp chấm dứt, ngài nói với Augustinô : "Con ơi, không có gì trên trần gian này làm mẹ vui lòng cả. Mẹ không biết có còn gì phải thi hành và tại sao mẹ lại ở đây, vì mọi hy vọng của mẹ ở trần gian này đều đã được hoàn tất." Sau đó không lâu ngài bị bệnh và chịu đau đớn trong chín ngày trước khi từ trần năm 387 tại Ostia, Ý Đại Lợi.
Monica được mai táng tại Ostia. Dường như năm 1430 xác của bà được cải táng về Roma chôn tại thánh đường thánh Augustinô.
Nhìn lại cuộc đời của Monica, ta thấy một tình mẹ bao la, một lòng mẹ tha thiết và đặc biệt nhất đó chính là sự kiên nhẫn.
Quá kiên nhẫn cầu xin, đó là một lý do để tin rằng Monica sẽ được đền bù một cách rộng rãi.
Thật thế việc trở lại của thánh Augustinô đã được ban cho bà thánh Monica sau 16 năm kêu khóc. Nhưng đó cũng là một cuộc trở lại hoàn hảo vô song hơn bà ước nguyện.
Phúc đức cho 2 mẹ con thánh Monica và Augustinô
Tất cả những điều bà ước nguyện chỉ là xin được thấy sự phóng đãng của người con thanh niên được chấm dứt trong giới hạn của hôn nhân. Nhưng bà đã được sung sướng thấy chàng thực hiện những lời khuyên cao siêu nhất của đức trong sạch theo Phúc âm.
Bà chỉ cầu ước cho chàng được chịu phép thánh tẩy, được vào sổ người Công giáo, nhưng bà còn thấy chàng được bước tới chức linh mục và tới địa vị cao cả của chức Giám mục.
Bà chỉ xin Chúa cho thấy chàng thoát khỏi lạc giáo, nhưng Chúa đã biến chàng thành cột trụ Giáo hội và là tai họa cho những bè lạc giáo đồng thời.
Nhìn lại một chút cuộc đời của thánh nữ Monica, ta chợt giật mình khi nhìn thấy đời sống đức tin, sự kiên nhẫn, lòng yêu mến của ta ở chỉ ở chỗ giống như mì ăn liền. Cũng chẳng trách được bởi lẽ chúng ta đang sống trong một xã hội, một thế giới "mì ăn liền", kĩ thuật sáng chế cho mọi cái "instant", mau lẹ, gấp rút ... vào internet mà đường chuyền lờ rờ như rùa thì phải đổi ngay để up grade, bỏ internet xài chung với giây điện thoại, mua modem, bỏ modem nối qua cable, không biết sẽ còn gì nhanh hơn nữa.
Điều đó ảnh huởng tới tâm lí, làm ta sốt ruột khi phải chờ đợi, kiên nhẫn đối với bản thân, gia đình xã hội, và cả tôn giáo nữa.
Thiên Chúa vẫn là một Thiên Chúa giàu lòng thương xót, Ngài vẫn mời gọi chúng ta đáp trả niềm tin của ta bằng chiều sâu, chiều dài, chiều rộng và cả thời gian nữa.
Nếu chúng ta nhẫn nại. nếu chúng ta chịu đựng Chúa sẽ ban cho chúng ta những gì chúng ta xin như gương sống của thánh nữa Monica.
Hôm nay, mừng lễ Thánh Monica, ta lại tha thiết xin Chúa qua lời chuyển cầu của thánh Monica để cầu xin cho các bà mẹ Công Giáo có ơn kiên nhẫn, có ơn chịu đựng và nhất là có một tấm lòng yêu thương chồng yêu thương con. Khi và chỉ khi có tình yêu với chồng với con thật sự thì mới nảy sinh ra sự chịu đựng và kiên nhẫn.
Ngày hôm nay, ta nhớ đặc biệt đến những người mẹ của chúng ta để chúng ta cầu nguyện cho những người mẹ của chúng ta nhân ngày nhớ đến thánh nữa Monica :
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ,
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha.
Nước biển mêng mông không đong đầy tình mẹ,
Mây trời lồng lộng không phủ kín tình cha.
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn,
Mang cả tấm thân gầy cha che chở đời con.
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc,
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không!
LỄ THÁNH MÔ-NI-CA
1. Thánh MONICA (331 - 387)
Thánh Monica, mẹ của Thánh Augustinô, có lẽ sinh tại Thagaste miền Numidia, là nơi Ngài lập gia đình và sống phần lớn cuộc đời mình. Thuộc dòng dõi Berber nên tên Ngài là Berber. Những gì chúng ta biết được về thánh nữ đều nhờ các bút tích của con Ngài, nhất là cuốn IX bộ “tự thuật” (confessions)
Monica là một người tốt, nhưng được một vú nuôi già của gia đình dạy dỗ những các khắt khe. Chẳng hạn, bà không cho phép cô uống nước ngoài những bữa ăn. Có lẽ vì vậy Ngài có thói quen dùng những thứ không được phép. Thói xấu lớn dần cho đến khi cha mẹ Ngài sai đi ép rượu, người đầy tớ giúp việc chế nhạo Ngài như một tay nghiền. Thánh nữ mắc cỡ và bỏ hẳn thói xấu ấy.
Còn nhỏ tuổi, Monica đã được gả cho Pareiciô, một người có tính hẹp hòi, nhưng không phải là xấu nết khó thương. Tuy nhiên thánh nữ đã đối xử tốt đẹp với cả chồng lẫn mẹ chồng khiến sau một thời gian nàng đã hoàn toàn chinh phục được bà. Khác với các phụ nữ láng giềng, không hề có dấu nào chứng tỏ rằng: thánh nữ đã bị chồng ngược đãi. Lý do khiến ông không mạnh tay với thánh nữ vì Ngài đã giữ không mạnh miệng với chồng.
Mối giây liên kết thánh nữ với người con thông thái là cả một phép mầu của lòng nhẫn nại và tình thương không biết mệt mỏi. Có lẽ thánh nữ đã không hoàn toàn hiểu nổi đời sống khó khăn và những thay đổi trong trí khôn con mình mà chỉ biết đau buồn vì chàng đã đi theo thuyết Manichêô. Về phần Augustinô khi ấy chỉ thấy mẹ mình gây phiền toái mà thôi. Khi bà quyết theo con tới Roma (vì Patricô đã qua đời) Augustinô đã trốn bà và đi một mình. Dẫu vậy, bà vẫn đuổi theo và gặp lại chàng ở Milanô. Tại đây bà gặp thánh Abrosiô. Hai người rất mực kính trọng lẫn nhau.
Cuối cùng vào năm 386, thánh nữ vui mừng thấy con hối cải. Đó là phần thưởng đền bù không biết bao nhiêu là nước mắt và kinh nguyện của Ngài. Thánh nữ cùng tĩnh tâm với Augustinô ở Cassicicum và có mặt trong lễ rửa tội của con do thánh Ambrosiô cử hành.
Năm 387, thánh nữ lên đường về Phi châu với con và các bạn hữu của Ngài. Tại Ostia, thánh nữ chia sẻ với con mình sự hoan lạc trong tâm hồn mà thánh Augustinô ghi lại trong cuốn IX “bộ tự thuật”. Sau đó thánh Monica nói:
- Con ơi, phần mẹ, mẹ không còn thấy vui sướng vì bất cứ điều gì ở đời này nữa. Mẹ không hiểu sẽ phải làm gì và tại sao lại còn sống ở đây. Niềm hy vọng của mẹ trên thế gian này đã được hoàn thành. Chỉ có một điều mẹ ao ước là được thấy con trở thành người công giáo trước khi mẹ lìa đời. Thiên Chúa cho mẹ được toại nguyện và hơn nữa đã cho mẹ thấy con chán ghét hạnh phúc trần gian và hiến thân phụng sự Ngài. Mẹ còn làm gì nữa đây ?
Chẳng bao lâu sau đó, thánh nữ mang bệnh và từ trần tại Ostia vào tuổi 56 .
Trước kia thánh nữ thường ao ước được chôn cất bên chồng. Bây giờ, thánh nữ được hỏi xem có buồn khi phải gởi xác ở xa quê hương không ? Ngài trả lời:
- Không có gì cách xa Thiên Chúa cả. Đừng sợ rằng: Ngài sẽ không biết mẹ ở đâu để phục sinh mẹ dậy .
Và những lời cuối cùng nói cho con mình:
- Hãy chôn cất mẹ ở đâu cũng được. Đừng lo lắng chi về điều đó cả. Mẹ chỉ xin con hãy nhớ đến mẹ tại bàn thờ Chúa khi nào con có thể.
Chắc chắn Augustinô không bao giờ quên Ngài và cả được ai đọc về Ngài trong bộ “tự thuật”. Ngài được mai táng tại Ostia. Dường như năm 1430 xác Ngài được cải táng về Roma chôn tại thánh đường thánh Augustinô .
2. Mônica- Bà Mẹ Kiên Nhẫn
Sống trước chúng ta những 16 thế kỷ, nhưng gương kiên nhẫn của bà đáng muôn đời soi chung. Tên bà là Monica, một vị thánh của Giáo Hội Công Giáo, được mừng kính hằng năm vào ngày 27 tháng 8.
Monica sinh năm 332 tại Tagaste, miền Bắc Phi Châu. Vui sống dưới sự chăm sóc của đôi cha mẹ Công Giáo đạo đức, Monica sớm trở thành cô gái ngoan hiền, sốt sắng, yêu cầu nguyện và hãm mình.
Năm 22 tuổi, Monica vâng lời cha mẹ kết hôn với Patricius, một người ngoại đạo dòng dõi quý phái, nhưng tính tình lại ngang tàng độc ác. Tuổi chàng gấp đôi nàng! Với tính hiền lành và kiên nhẫn, Monica đã biến cuộc hôn nhân "khập khễnh" thành êm đềm. Ít năm sau, người ta hỏi nàng làm cách nào có thể "sống chung hòa bình" với một người chồng cộc cằn như thế. Nửa đùa nửa thật, Monica trả lời:
-Tất cả bí quyết là hãy coi sự ràng buộc hôn nhân như một thân phận nô lệ, và khi ông chủ nổi nóng thì đừng có cãi lại!
Thực sự, nàng không bao giờ cãi lý với chồng, nhưng luôn vâng lời chàng cách dễ thương.
Monica sinh được ba người con: Hai cậu trai Tên Augustinô và Navigius, một cô con gái tên Perpetua. Dù làm dâu trong một gia đình ngoại đạo, nhưng Monica đã chu toàn sứ mệnh làm mẹ, biết giáo huấn con cái sống đời mến Chúa yêu người. Nàng tha thiết yêu các con, đặc biệt thương Augustinô. Nhưng oái oăm thay, càng lớn, Augustinô càng tỏ lộ nhiều tính hư tật xấu. Cậy vào trí khôn thông minh, Augustinô đâm ra lười biếng. Được học tiếng La Tinh và Hy Lạp, Augustinô bắt đầu đọc các tác phẩm vô luân viết bằng hai thứ tiếng đó. Cuộc đời Augustinô ngày càng xuống dốc với những lần gian dối, lường gạt cha mẹ, ăn trộm ăn cắp, rồi tiến dần đến say mê lạc thú, ham mê danh vọng. Nhất là từ khi được gửi học ở tỉnh khác, ảnh hưởng ngoại giáo càng đè nặng trên Augustinô, đến nỗi Augustinô đã theo bè rối Manikê chống lại Đức Tin Công Giáo. Còn gì xé nát con tim Monica hơn khi bà thấy đứa con cưng của mình ngày càng tiến sâu trên đường tội lỗi! Nước mắt thương đau đã chảy quá nhiều! Nhưng đầy niềm cậy trông nơi Tình Thương Thiên Chúa, Monica gia tăng việc lành và hy sinh hãm mình để cầu nguyện cho chồng cho con.
Hai mươi năm cầu nguyện, nhịn nhục và làm gương sáng cho chồng nay đã đơm hoa kết trái. Patricius khuất phục ơn Chúa, xin học đạo và lãnh nhận Thánh Tẩy. Sau khi xây lại cuộc đời, Patricius sống bình an với Chúa, để rồi một năm sau đó ông chết lành thánh. Monica ngàn lần tạ ơn Thiên Chúa về đặc ân đó.
Lúc này, Augustinô đang theo học tại Carthage (Bắc Phi) và rất nhiệt thành với bè rối Manikê. Nước mắt bà mẹ đáng thương Monica càng chảy nhiều hơn để níu kéo tình thương Chúa hoán cải tấm lòng chai đá Augustinô. Một hôm, qua giấc chiêm bao, một thiên thần nói với bà:
-Con bà sẽ trở lại!
Đây là niềm an ủi cho bà. Bà liền cậy nhờ nhiều vị Giám Mục và những người khôn ngoan thuyết phục Augustinô theo lẽ phải. Họ thường nói với bà:
-Với trí khôn thông minh, chính Augustinô sẽ tự khám phá sự sai lầm của mình.
Nhưng Monica vẫn nài nỉ một vị Giám Mục giúp đỡ, ngài trả lời:
-Đứa con của quá nhiều nước mắt không thể hư đi được!
Khi Augustinô được 29 tuổi, chàng nói với mẹ là sẽ sang Rôma dậy học. Monica tự nghĩ: làm cách nào để giúp đỡ Augustinô khi xa nhà như vậy? Tốt hơn là hắn đừng đi, hay ít ra mình cùng đi với hắn! Nhưng Augustinô không thích như vậy, chàng đã lập mưu đánh lừa mẹ, để rồi một mình xuống tầu vượt biển trước ánh nhìn quặn đau của mẹ.
Tại Rôma, Augustinô nghe nói thánh Ambrôsiô, Giám Mục thành Milăng giảng rất hay, chàng lần mò đến Milăng để xem thực hư ra sao. Từ những bài giảng của Đức Cha Ambrôsiô, chàng dần dà khám phá những chân lý Đức Tin Công Giáo mà chưa một lần chàng được nghe. Chàng bắt đầu đặt lại vấn đề giáo thuyết bè Manikê, rồi quyết định xa lìa bè rối dần dần.
Trong khi đó, bà mẹ kiên nhẫn và đáng thương của Augustinô liều nguy hiểm, vượt biển tới Milăng đoàn tụ cùng con. Thấy ảnh hưởng tốt của Đức Cha Ambrôsiô trên con mình, Monica rất vui mừng và hy vọng sẽ thấy Augustinô trở lại với Chúa trước khi bà nhắm mắt giã từ cõi thế. Bà tăng gấp đôi lời cầu.
Được Đức Cha Ambrôsiô giúp đỡ, Augustinô dần dà thấu hiểu Giáo Lý Công Giáo. Cuối cùng, trí khôn chàng đã khuất phục chân lý, nhưng ý chí vẫn bị trói buộc. Vì trở thành một Kitô hữu nghĩa là phải giữ các giới răn và phải từ bỏ chính mình. Chàng cảm thấy quá sức! Augustinô do dự, phân vân. . . Chàng không muốn bỏ mất Thiên Chúa, Đấng chàng tìm kiếm bao năm, nhưng xác thịt lại quá nặng nề!. . . Giữa cơn đè nén khổ đau, chàng bật lên tiếng khóc van nài Thiên Chúa đừng bỏ rơi chàng! Lập tức, Augustinô nghe tiếng trẻ thơ vô hình nói với chàng:
-Hãy cầm lấy mà đọc!
Gần đó có một cuốn Thư Thánh Phaolô Tông Đồ, chàng vội cầm lấy và đọc. . . Từng đợt sóng bình an tràn ngập tâm hồn Augustinô. Chàng được sức mạnh nhất quyết giã từ tội lỗi. Thiên Chúa đã hoàn toàn chiếm đoạt tâm hồn chàng. Nước mắt Monica đã không chẩy ra vô ích.
Lễ Chúa Phục Sinh năm 387, Augustinô cùng một số bạn hữu cúi đầu trước giếng rửa tội lãnh nhận Thánh Tẩy. Linh hồn Monica ngập lụt vui mừng! Sau đó ba mẹ con chuẩn bị đáp tầu về Phi Châu. Tại hải cảng Ostia nước Ý, Monica nói với con:
-Giờ đây mẹ không ước mong sự gì nơi trần gian này nữa?? Mọi nguyện vọng của mẹ đã được hoàn thành.
Năm ngày sau, Monica ngã bệnh, bà nói với Augustinô và Navigus:
-Các con hãy chôn mẹ tai đây!
Nhưng Navigus không bằng lòng:
-Không được mẹ ơi! Chúng con không thể chôn xác mẹ nơi đất khách quê người!
Thực sự, sinh thời Monica thầm mong được an nghỉ bên cạnh Patricius, chồng bà. Dẫu vậy, bà cũng nhìn Navigus cách trìu mến rồi nói:
-Hãy chôn vùi thân xác mẹ bất cứ nơi đâu. Đừng bận tâm về nó! Mẹ chỉ xin các con một điều là nhớ cầu cho mẹ mỗi khi các con dâng Thánh Lễ.
Chín ngày sau đó Monica tắt thở và được chôn cất tại Ostia.
Đám tang mẹ, Augustinô không khóc, vì mẹ chàng đã chết rất thánh thiện. Nhưng khi âm thầm hồi tưởng lại tình yêu hải hà của mẹ đối với chàng và các em, chàng bật khóc nức nở cho người mẹ yêu quí đã khóc quá nhiều vì chàng! Chàng viết trong cuốn Tự Thú:
-Lậy Chúa, sở dĩ con được làm con Chúa, là vì Ngài đã ban cho con một người mẹ như đó!.