27/03/2017
1668
Thứ Ba
                 Lời Chúa: Ga 5,1-16
        1 Sau đó, nhân dịp lễ của người Do-thái, Đức Giê-su lên Giê-ru-sa-lem. 2 Tại Giê-ru-sa-lem, gần Cửa Chiên, có một hồ nước, tiếng Híp-ri gọi là Bết-da-tha. Hồ này có năm hành lang. 3 Nhiều người đau ốm, đui mù, què quặt, bất toại nằm la liệt ở đó, chờ cho nước động, 4 vì thỉnh thoảng có thiên thần Chúa xuống hồ khuấy nước lên ; khi nước khuấy lên, ai xuống trước, thì dù mắc bệnh gì đi nữa, cũng được khỏi. 5 Ở đó, có một người đau ốm đã ba mươi tám năm. 6 Đức Giê-su thấy anh ta nằm đấy và biết anh sống trong tình trạng đó đã lâu, thì nói : "Anh có muốn khỏi bệnh không ?" 7 Bệnh nhân đáp : "Thưa Ngài, khi nước khuấy lên, không có người đem tôi xuống hồ. Lúc tôi tới đó, thì đã có người khác xuống trước mất rồi !" 8 Đức Giê-su bảo : "Anh hãy trỗi dậy, vác chõng mà đi !" 9 Người ấy liền được khỏi bệnh, vác chõng và đi được.
        Hôm đó lại là ngày sa-bát. 10 Người Do-thái mới nói với kẻ được khỏi bệnh : "Hôm nay là ngày sa-bát, anh không được phép vác chõng !" 11 Nhưng anh đáp : "Chính người chữa tôi khỏi bệnh đã nói với tôi : 'Anh hãy vác chõng mà đi !'" 12 Họ hỏi anh : "Ai là người đã bảo anh: ' Vác chõng mà đi ' ?" 13 Nhưng người đã được khỏi bệnh không biết là ai. Quả thế, Đức Giê-su đã lánh đi, vì có đám đông ở đấy. 14 Sau đó, Đức Giê-su gặp người ấy trong Đền Thờ và nói : "Này, anh đã được khỏi bệnh. Đừng phạm tội nữa, kẻo lại phải khốn hơn trước !" 15 Anh ta đi nói với người Do-thái : Đức Giê-su là người đã chữa anh khỏi bệnh. 16 Do đó, người Do-thái chống đối Đức Giê-su, vì Người hay chữa bệnh ngày sa-bát.
        Suy niệm:
        Đời Chiến Quốc có ông Tống Tựu làm quan một huyện gần biên thùy nước Lương, chỗ giáp với nước Sở. Tống Tựu có tiếng là người tài đức và nổi bật là tấm lòng độ lượng của ông đã giúp cho nhân dân hai nước ở vùng biên giới này được sống yên ổn.
        Người dân vùng biên giới nước Lương vốn hiền hòa, siêng năng. Họ trồng những ruộng dưa bạt ngàn, thường chăm sóc, tưới nước nên dưa xanh tốt và lòng ngập tràn niềm vui nghĩ đến vụ mùa bội thu.
        Bên kia biên giới, người dân nước Sở cũng trồng dưa nhưng ít chăm bón nên dưa của họ không được xanh tốt. Quan huyện biên thùy nước Sở thấy dưa bên Lương tốt hơn sinh lòng ghen ghét, đêm đêm ông cho người lẻn sang cào phá ruộng dưa. Người dân bên Lương rất tức giận, họ báo quan huyện Tống Tựu, tỏ ý muốn lẻn sang cào lại dưa bên Sở.
        Tống Tựu can ngăn: “Làm như thế chỉ gây thêm thù oán, chuốc tai vạ thôi! Thay vì sang cào dưa, cứ đêm đêm các vị lẻn sang tưới dưa cho người ta và đừng để cho họ biết”.
        Người dân nước Lương vốn kính yêu và nể phục quan Tống Tựu nên lời khuyên của ông được họ đồng tình. Đêm đêm họ thay phiên nhau lẻn sang tưới dưa cho người Sở. Từ đó, dưa bên Sở mỗi ngày một tốt tươi lên không thua kém gì dưa bên Lương. Lúc đầu người dân bên Sở lấy làm lạ, về sau họ hiểu ra người dân bên Lương bí mật giúp họ tưới dưa vào lúc đêm khuya, khi bên Sở đang còn yên giấc ngủ.
        Vua Sở biết chuyện, buồn và có ý thẹn, nghĩ rằng: “Ngoài cái tội đi cào dưa của người, chắc còn nhiều việc khác đáng tội nữa”. Vua bèn đưa phẩm vật sang tạ lỗi với vua Lương và xin đặt quan hệ hòa hiếu. Vua Lương cũng đồng lòng, từ đó hai nước sống trong tình hữu nghị đoàn kết.
        Có lẽ khi đọc câu chuyện này, ai cũng cảm phục quan Tống Tựu. Ông là người bao dung, nhờ lòng nhân hậu đã chuyển hóa người ác trở thành lương thiện, kẻ thù thành bạn tốt để chung sống an hòa. Nếu người làm hại ta, ta cũng quyết tìm cách làm hại lại, thì hai bên có khác gì nhau và cứ thế ân oán chập chùng. Cho nên lấy oán báo oán không phải là cách tốt nhất của người đời đối xử với nhau. Nếu không lấy ân báo oán thì khó có thể hóa giải những tâm địa ác độc, làm tiêu trừ những thói ganh ghét, đố kỵ của con người.
        Chúa Giê-su luôn dùng tình thương để cải hóa lòng người. Ngài luôn kiên nhẫn với lỗi lầm của con người. Ngài không tìm cách trả thủ, trả đủa nhưng luôn dùng lời khuyên và lòng nhân từ mà cải hóa con người.
        Tin mừng hôm nay cho thấy, giữa một rừng người xấu là biệt phái luôn dòm ngó, xoi mói Ngài. Chúa Giê-su vẫn thản nhiên thi ân cho kẻ khốn cùng. Ngài đã biết kẻ bại liệt không được tốt từ tâm hồn đến thể xác. Nhưng Ngài vẫn rộng lòng bao dung với anh. Và khi chính anh là kẻ được Chúa thi ân lại là kẻ tố giác Chúa, Chúa vẫn kiên nhẫn với anh và con khuyên anh: Đừng phạm tội nữa!
        Xin cho chúng ta cũng có một tình yêu nhân hậu của Chúa, để biết dùng tình yêu mà cải hóa lòng người, biết dùng tình yêu để xoa dịu đau thương và hàn gắn những đổ vỡ vì thiếu tình yêu. Amen
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể,
Với tấm bánh đơn sơ nhỏ bé, Chúa đã trao hiến thân mình nên nguồn sống cho cuộc đời chúng con. Chúng con xin tạ ơn, chúc tụng và ngợi khen tình yêu của Chúa đã dành cho chúng con.
Lạy Chúa, chúng con cảm tạ Chúa đã mang lấy thân phận giống như chúng con. Chúa đã hiểu được nỗi đau của bệnh tật. Chúa đã thấu hiểu được nỗi chua cay của sự bị khinh chê, khước từ. Suốt cuộc đời dương gian, Chúa đã tìm đến những con người bất hạnh, khổ đau đó để thi ân, giáng phúc và khôi phục phẩm giá làm người nơi họ. Hôm nay, Chúa đã nhìn tới thân phận  bị bỏ rơi của người bại liệt. Anh đang sống lây lất một kiếp người. Anh đang sống trong tuyệt vọng của cô đơn, khước từ. Chúa đã mang lại cho anh một sức sống mới. “Hãy đứng dạy vác chõng mà về”. Từ nay anh đã có thể đi bằng đôi chân của mình. Từ nay anh có thể tự do sống một kiếp người như bao con người khác.
Lạy Chúa, chúng con xin dâng lên Chúa cuộc đời chúng con. Xin hãy thánh hoá chúng con trong tình yêu của Chúa. Xin đừng để những đam mê tội lỗi làm bại liệt mọi ý chí tốt lành nơi chúng con. Xin giúp chúng con luôn biết tự chủ mọi tư tưởng, ý chí và việc làm của mình theo thánh ý Chúa. Xin cho chúng con luôn sống trong tự do của con cái Thiên Chúa. Amen.
        Lm.Jos Tạ Duy Tuyền

 

Đang xử lý, vui lòng đợi trong giây lát...