27/09/2019
776
CHÚA NHẬT XXVI TN C: 
DỬNG DƯNG TRƯỚC NỖI ĐAU CỦA ANH EM LÀ TỘI ÁC
Có một câu chuyện mang tên TÌNH NGƯỜI được kể như sau: Tại một thành phố ở Ấn Độ, một vị thương gia sau một ngày làm việc. Mệt mỏi, ông vào một nhà hàng sang trọng, tự thưởng cho mình bữa tối thịnh soạn. Khi những món ăn đã sẵn sàng trên bàn, bất chợt ông nhìn thấy một cậu bé đang nhìn trộm qua cửa kính, ánh mắt vô cùng thèm thuồng. Có gì đó đâm nhói trong tim, ông vẫy cậu bé vào. Cậu bé dắt theo một đứa em gái nhỏ. Hai đứa trẻ chăm chăm nhìn vào những đĩa thức ăn nóng còn đang bốc khói, chẳng cần biết người gọi chúng vào là ai.
Vị thương gia bảo chúng: “Các con cứ ăn thỏa thích”. Hai đứa trẻ ngấu nghiến ăn hết các món ăn trên bàn. Vị thương gia nhìn hai đứa trẻ ăn và ông không còn cảm thấy đói, thay vào đó là một cảm giác khó tả lâng lâng trong lòng... Sau khi hai đứa trẻ ra đi, vị thương gia gọi lại món ăn, nhẩn nha thưởng thức, sau đó gọi thanh toán. Ông xem tờ hóa đơn, và ngạc nhiên vì tờ hoá đơn không ghi số tiền mà chỉ có một lời nhắn: “Thưa ông, chúng tôi không in được hóa đơn thanh toán cho tình người! Chúc ngài luôn hạnh phúc!”. 
Thưa quý OBACE, vị thương gia dùng “tình thương” đối xử với người nghèo; còn chủ nhà hàng dùng “tình nghĩa” đáp lại “tình người” đó. Cả hai người đều có một trái tim, một tâm hồn thật đẹp. 
Trong xã hội tranh giành hơn thiệt, trọng tiền hơn tình ngày nay, dường như “tình thương, tình nghĩa, tình người” đang ngày càng trở nên khan hiếm, thay vào đó là lối sống dửng dưng, vô tâm, vô cảm trước nỗi đau khổ của anh em đồng loại ngày càng lan rộng.
Có một tác giả nào đó đã từng nói: “Chỉ có con vật mới lo chải chuốt bộ lông của mình trong khi đồng loại của nó đang giãy chết bên cạnh”. Thế nhưng rất tiếc, không chỉ có con vật, mà nhiều khi con người cũng vẫn đang đối xử với nhau như thế. Tiên tri Amos sống cách chúng ta ngày nay khoảng 2500 năm đã từng lên án những con người sống phè phỡn trong khi anh em mình đang đói khổ. Lúc đó đất nước Israel đã bị rơi vào tay đế quốc Babilon, bọn chúng còn đang lăm le thôn tính cả vương quốc Giuda. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, đất nước bị đe doạ, lúc mà bao nhiêu người Israel bị bắt làm nô lệ, thì vẫn còn một thành phần quan chức, quý tộc, kẻ giàu có dửng dưng với vận mệnh của đất nước. Những kẻ này chỉ lo ăn chơi hưởng thụ, sống một cuộc sống xa hoa vương giả mà không quan tâm đến họa mất nước, đến những người đồng hương đang đau khổ. Vị tiên tri đã dùng những lời lẽ hết sức mạnh mẽ để cảnh cáo chúng: “Khốn cho các kẻ đang sống yên ổn tại Sion, các ngươi nằm dài trên giường bằng ngà, ngả ngớn trên trường kỷ, ăn những chiên non nhất bầy, đàn hát nghêu ngao, phè phỡn như vua chúa. Chúng uống rượu đắt tiền, xức dầu thơm hảo hạng…nhưng không biết đau lòng trước vận nước, trước cảnh xụp đổ của nhà Giuse”. Tiên tri Amos còn báo trước cho chúng biết, chúng sẽ không kéo dài được cuộc sống vương giả giàu sang như thế nữa khi đất nước rơi vào tay quân thù: “Các ngươi cũng sẽ bị đi lưu đầy và còn là kẻ dẫn đầu những kẻ bị lưu đầy. Thế là sẽ tan tác những ngày phè phỡn của các ngươi”. Vị tiên tri muốn nói cho họ biết rằng: Thiên Chúa là Đấng công bằng, khi con người làm ngơ, dửng dưng, không biết chạnh thương và cảm thông với anh em đang đau khổ chung quanh, những kẻ đó sẽ không thể đón nhận được lòng thương xót của Thiên Chúa.
Chúa Giêsu là hiện thân lòng thương xót của Thiên Chúa đến với con người để cứu độ và để xót thương. Ngài không đến trần gian như một vị khách tham quan, nhưng Ngài đã mang lấy thân phận con người như chúng ta. Ngài mang trong mình một trái tim chạnh thương, một tâm hồn giàu cảm xúc, dễ cảm thông với những người nghèo hèn, đau khổ. Vì thế, Chúa muốn những người tin theo Chúa cũng phải mang lấy trong mình trái tim chạnh thương của Chúa, dám làm những gì trái tim mách bảo. Đức Giêsu đã quả quyết rằng: “Chỉ những ai có lòng thương xót, kẻ ấy mời được Thiên Chúa xót thương”.
Hôm nay, Chúa Giêsu kể dụ ngôn về sự tương phản trong số phận đời đời giữa người hành khất tên Lazarô và người phú hộ giàu có không biết chạnh thương. Người phú hộ sống giàu sang dư thừa được miêu tả: “Ông mặc toàn lụa là gấm vóc, ngày ngày yến tiệc linh đình. Trong khi đó trước cửa nhà ông có một người hành khất nghèo khổ đến cùng cực, mụn nhọt đầy mình, thèm một chút bánh vụn dư thừa từ bàn ăn rớt xuống, nhưng cũng không ai cho”. Người hành khất này không chỉ nghèo đói thức ăn, anh còn thiếu thốn cả tình thương của đồng loại. Không ai muốn làm bạn truyện trò với anh ngoài mấy con chó đến liếm ghẻ chốc cho anh. Anh nằm đó bao nhiêu ngày tháng, người phú hộ kia không quan tâm. Anh đói khát thức ăn và thiếu thốn tình người, nhưng người giàu có kia cũng không biết đến. Anh nằm ăn xin bên cổng nhà của người phú hộ, nhưng người phú hộ kia dường như đã nhắm mắt, làm ngơ không quan tâm đến nỗi khổ thể xác và sự thiếu thốn trong tâm hồn của Lazarô. Người phú hộ coi như kẻ ăn xin kia không hiện diện trên đời.
Cái khoảng cách từ bàn ăn của nhà phú hộ đến cánh cổng nơi người ăn xin đang mong đợi, ước ao một miếng bánh thừa có lẽ chỉ cách nhau vài bước chân, nhưng cái khoảng cách từ tâm hồn của ông nhà giàu kia đến với người ăn xin ngoài cổng quả là xa vạn dặm, không thể chạm tới được. Chính khoảng cách này nó làm nên khoảng cách giữa hai người sau khi chết. Câu chuyện được kể tiếp: “cả hai người đột nhiên cùng chết, người nghèo được thiên thần đem vào lòng ông Abraham, còn ông nhà giàu thì đem đi chôn”. Tình trạng của hai người giờ đây hoàn toàn khác nhau: “Ông nhà giàu thì phải chịu cực hình, bị lửa thiêu đốt, còn anh ăn xin thì được hưởng hạnh phúc với các tổ phụ”.
Lúc này, người phú hộ giàu có lại trở thành người ăn xin. Ông ta khát khao được một chút hạnh phúc như Lazarô mà cũng không được. Nếu như trước đây khi còn sống Lazarô đã từng ước ao, thèm khát một mẩu bánh thừa từ bàn ăn của kẻ nhà giàu mà không có, thì giờ đây ông nhà giàu lại thèm khát và chỉ xin một giọt nước từ tay của Lazarô để làm mát lưỡi, mà cũng không được. Bởi vì hai người đã ở hai nơi hoàn toàn khác nhau và bởi vì cái khoảng cách trong lòng của ông đối với người đau khổ trước đây đã làm nên cái khoảng cách không thể với tới được giữa ông và Lazarô. Lòng ông trước đây lạnh lùng đối với người nghèo khổ thì giờ đây bị ngọn lửa thiêu đốt dày vò. Abraham đã trả lời: “Hỡi con, hãy nhớ lại đi: suốt đời con, con đã nhận phần phước của con rồi; còn Lazarô suốt đời chịu toàn bất hạnh đau khổ. Bây giờ Lazarô được an ủi, còn con thì phải chịu khốn khổ. Hơn nữa, giữa chúng ta đây và các con đã có sẵn một vực thẳm, khiến từ bên đó muốn qua đây cũng không được”.
 Thưa quý OBACE, xã hội ngày càng phát triển thì sự ngăn cách chênh lệch giữa người giàu và người nghèo càng sâu rộng. Người giàu càng giàu thêm và người nghèo càng nghèo hơn. Thế nhưng sự chênh lệch giàu nghèo có lẽ không đáng sợ cho bằng khi con người đánh mất tình người, đối xử với nhau như dã thú. Sự giàu có phú quý có thể lấy đi sự thương cảm, chạnh lòng trước nỗi nghèo khổ trong tâm hồn của nhiều người. Điều gây tổn thương đau khổ cho người nghèo khổ có lẽ không phải bởi cái nghèo túng, thiếu thốn, cho bằng khi bị anh em tỏ ra dửng dưng không quan tâm, bị người chung quanh bỏ rơi trong nghèo khổ. 
Nhiều người để cho túi tiền, nhà cửa của mình to ra, nhưng trái tim, tâm hồn ngày càng nhỏ lại. Người ta có thể nhìn thấy những vấn đề của thế giới nhưng lại không nhìn thấy người bên cạnh, người trong nhà đang bị bỏ rơi trong cô đơn đau khổ. Có nhiều người quan hệ ngoại giao với rất nhiều thành phần, quan tâm đến nhiều công việc, nhưng bố mẹ già, vợ chồng, con cái không được quan tâm, không được một lời hỏi thăm. Căn bệnh dửng dưng vô cảm đang lan truyền vào trong các gia đình và các cộng đoàn. Mỗi người chỉ biết lo cho bản thân mà bỏ quên sự hiện diện của người bên cạnh.
Nhờ Lời Chúa hôm nay nhắc nhở và nhờ Bí Tích Thánh Thể nuôi dưỡng, xin Chúa cho chúng ta có một trái tim nhạy bén để dễ cảm thông với mọi người; xin cho chúng ta có một đôi mắt thật sáng để có thể nhìn thấy những hoàn cảnh đáng thương của anh chị em; xin cho chúng ta có một đôi tay thật dài, thật rộng để có thể dễ dàng chạm đến và chia sẻ với người khác; xin cho chúng ta có một đôi chân vững mạnh để chúng ta có thể dám bước đến với anh chị em mình. Amen.
 Lm.Giuse Đỗ Đức Trí
 

Đang xử lý, vui lòng đợi trong giây lát...